Có rương chưa đậy nắp, bên trong nào trâm cài, vòng tay, hoa tai – kim ngân châu báu, ngọc bích, bạch ngọc, lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời, chói mắt đến mức khiến người qua đường đều phải ngoái đầu nhìn.
"Ngọc Cẩm Các định dời cửa hàng đi sao?" Một lữ khách thấp giọng lẩm bẩm.
"Công tử, cỗ xe này e rằng không chứa nổi nữa rồi, mấy thứ còn lại phải làm sao bây giờ?" Tiểu nhị cúi rạp người hỏi Tạ Thính.
Không gian trong xe vốn đã chẳng lớn, mấy cái rương chất vào liền trở nên chật chội, dưới đất còn xếp chồng hơn mười cái khác chưa kịp đưa lên.
Tạ Thính trầm ngâm chốc lát, ánh mắt đào hoa khẽ lóe sáng, bước tới khẽ kéo tay áo nàng: "A Dao, túi trữ vật của nàng đâu? Mau thu tất cả vào đó đi."
Phương Dao: "..."
Người bán kẹo đường: "..."
"Ngươi mua những thứ này làm gì?"
Hiếm khi trên gương mặt Phương Dao lại đồng thời xuất hiện vẻ kinh ngạc và sự bất lực.
"Tặng cho nàng..."
Tạ Thính nhận ra hình như nàng không mấy vui mừng, ánh chờ mong tán thưởng trong đáy mắt cũng dần tắt lịm, thay vào đó là vẻ ngập ngừng không chắc chắn: "Không phải nàng từng nói nữ nhân ai cũng thích những thứ này sao?"
Phương Dao thật sự không ngờ hắn lại vì một câu lỡ lời của mình mà đi mua nhiều rương trang sức đến thế.
"Ta là ngoại lệ." Nàng day day mi tâm, thản nhiên đáp.
Cũng không hẳn là không thích, chỉ là thấy phiền toái. Những món như vòng tay, khuyên tai, lúc giao đấu chẳng những vướng víu mà còn ảnh hưởng đến thính giác.
Huống hồ số lượng ấy cũng quá nhiều rồi, e rằng tám trăm năm cũng chẳng đeo hết nổi.
Nàng quay sang nói với tiểu nhị: "Thứ lỗi, mấy món này chúng ta không cần nữa."
Bọn tiểu nhị mặt mũi khó xử, quay sang nhìn Tạ Thính: "Công tử, chuyện này..."
"A Dao..." Tạ Thính mở miệng rồi lại thôi, lời muốn nói cứ nghẹn ở cổ họng.
Phương Dao thấy được nét thất vọng thoáng qua trên gương mặt hắn, bèn thò tay vào một chiếc rương đang mở, rút ra một cây bạch ngọc trâm cài: "Chỉ giữ lại cây này thôi, những món khác xin trả lại hết đi."
Bọn tiểu nhị đành phải xắn tay áo, đem mấy rương đồ vừa khiêng lên xe lại khuân ngược trở xuống.
"Đưa ta sáu mươi văn."
Phương Dao vỗ vai Tạ Thính tâm trạng đang có phần u buồn, hắn ngoan ngoãn móc trong tay áo ra một thỏi bạc lớn.
"Không có tiền lẻ sao?"
"Không có."
Phương Dao đành phải đưa thỏi bạc lớn đó cho người bán kẹo đường.
"Tiên trưởng, vậy... tiểu nhân xin nhận nhé." Người bán kẹo đường gãi đầu ngượng ngùng.
Đạo lữ của vị tiên trưởng này giàu có đến thế, ông ta còn bày vẽ chi, không lấy thì uổng phí quá.
Lúc trước nhìn hai người họ, ông ta còn tưởng Tạ Thính là một tên mặt trắng nhờ vào nhan sắc mà trèo lên người tiên trưởng. Giờ xem ra đúng là một tên mặt trắng có gia thế phi phàm thật.
Một hơi mua sạch trang sức của Ngọc Cẩm Các chỉ để lấy lòng nương tử, ngay cả phú hộ số một Thuận Lương cũng chẳng phóng khoáng đến mức ấy.
Tiểu thương đổ sạch tiền lẻ trong hộp ra, gom một đống bạc vụn, Phương Dao lại nhét hết đống bạc đó vào tay Tạ Thính rồi lên xe ngựa.
Cùng với tiếng roi thúc ngựa của phu xe, bánh xe lại tiếp tục lăn bánh.
Thế nhưng bầu không khí trong khoang xe lại trầm lặng hơn lúc trước rất nhiều.
Tạ Thính vẫn dựa vào chỗ cũ, hàng mi dài khẽ rũ che đi ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt, đôi môi mím nhẹ. Hắn không nói gì, nhưng Phương Dao cảm nhận được hắn đang không vui.
Khi bày tỏ tâm ý mà bị dội gáo nước lạnh, ai mà chẳng buồn lòng?
"Tuy có ngân lượng dồi dào, nhưng cũng không thể tiêu xài lãng phí như vậy được..." Phương Dao chủ động mở lời, giọng điệu dịu lại, bình thản giải thích với hắn, "Trâm cài không phải vật thiết yếu, ta bình thường cũng ít dùng, một cây là đủ rồi.
---