Tâm ý quan trọng hơn quà tặng."
Khi nàng nói, giọng vô thức trở nên mềm mỏng mang theo chút dỗ dành.
Người phàm trước mặt quả thật cũng dễ nguôi ngoai, đôi mắt phượng khẽ chuyển, dáng ngồi cũng thẳng hơn đôi chút, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm đầy khó hiểu: "Một cây sao đủ, còn phải thay đổi để đeo nữa chứ."
Hắn đã quen với việc dành những điều tốt đẹp nhất cho người thân yêu nhất.
Ở yêu tộc vương thành, hai tiểu oa nhi thích chơi đùa, hắn liền sai người xây cho mỗi đứa một cung điện, bên trong chất đầy đồ chơi. A Viên thích ăn một loại quả tên là Trùng Minh chỉ mọc ở vùng đất của yêu tộc, hắn lập tức phong tỏa mười ngọn núi chỉ để trông loại quả ấy.
Hai đứa dù có đòi vầng trăng trên trời, hắn cũng sẽ tìm cách hái xuống cho bằng được.
Huống hồ là Phương Dao.
Phương Dao chợt nhớ ra điều gì, nhíu mày hỏi hắn: "Ta nhớ hôm nhận thân ngươi từng nói dẫn theo hai đứa nhỏ đi tìm kiếm lộ phí nên mới đến Linh Tiêu Tông muộn như vậy, sao giờ lại có nhiều ngân lượng đến thế rồi?"
Lời dối trăm câu, tất có một chỗ sơ hở. Thân thể Tạ Thính khẽ khựng lại, không ngờ nàng vẫn còn nhớ rõ những chuyện vụn vặt thế này. Sau một hồi trấn tĩnh suy nghĩ, Tạ Thính cảm thấy so với việc chối cãi, chi bằng thành thật sẽ dễ chiếm được thiện cảm của nàng hơn.
Hắn chầm chậm điều chỉnh cảm xúc, tạm ngưng một chút rồi mới hé môi, giọng nói ôn hòa pha chút hối lỗi của kẻ biết mình sai, lại xen lẫn một tia tủi thân bất đắc dĩ.
"Lúc đó ta sợ nàng không nhận ta, hoặc chỉ muốn giữ lại nhi tử mà ruồng bỏ ta xuống núi, cho nên mới lừa nàng."
"Ta không hề thiếu ngân lượng, cũng sẽ không để hai nhi tử theo ta chịu cảnh khốn khó."
"Nàng xem chúng trắng trẻo bụ bẫm như vậy, nào trông giống được nuôi dưỡng trong cảnh bần hàn?” Phương Dao bị mấy lời của hắn làm cho nghẹn lời.
Nói cứ như thể nàng là một nữ nhân bạc tình muốn giữ con bỏ phu quân vậy.
Dù rằng lúc đó quả thật nàng có thoáng qua ý nghĩ muốn chỉ giữ lại nhi tử, dù sao nàng cũng không rõ mục đích hắn bế con tới tìm mình là gì, liệu có phải muốn mượn nhi tử để đổi chác thứ gì chăng.
Tất nhiên bây giờ nàng đã biết không phải vậy.
Sau thời gian sống chung này, Phương Dao cũng dần nhận ra nam tử phàm nhân kia không hề hiền lành nhún nhường như vẻ ngoài hắn thể hiện.
Bất kể là lúc ngăn ở cửa quát Viên Thành Tú cút xéo, hay khi cố ý tỏ vẻ đáng thương để lòng nàng mềm nhũn.
Tựa như một con hồ ly cẩn thận giấu đi chiếc đuôi, nhưng lâu ngày cũng khó tránh khỏi để lộ sơ hở.
Chỉ là nàng chẳng để tâm những chuyện vặt vãnh ấy, ngược lại còn cảm thấy hắn như vậy dường như càng chân thành hơn.
Phương Dao khẽ nhướng mày, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lẽo nhìn thẳng vào hắn: "Vậy ngươi còn điều gì giấu giếm ta nữa chăng?”
Tạ Thính theo bản năng khẽ chớp mắt, rồi lại cảm thấy như vậy quá đỗi chột dạ. Một lát sau, sắc mặt hắn bình thản như núi, khóe môi khẽ cong, nở nụ cười nhạt: "Hết rồi."
Phương Dao khẽ gật đầu. Chỉ cần không đụng đến đại sự nguyên tắc, những trò tiểu xảo này nàng đều có thể bao dung cho hắn, coi như không thấy mà bỏ qua.
Một khi nói đến chuyện này, Tạ Thính quả thật cảm thấy rất chột dạ, vội vàng chuyển đề tài: "A Dao, ta đói rồi."
Phương Dao vốn không biết rằng suốt hơn tháng nay hắn luôn ở bên cạnh nàng không rời nửa bước, cũng chẳng hề dùng bữa.
Nàng lấy một viên Tích Cốc Đan ra khỏi túi trữ vật, Tạ Thính liếc nhìn viên đan màu nâu xám, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ chán ghét: "Không ăn cái đó."