Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 129: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Điều khiến người ta phải cảnh giác chính là, lần này kẻ bị Minh Văn xâm nhiễm lại là một yêu vật, thế nhưng nó lại xuất hiện trên địa giới của Nhân tộc, tùy ý đồ sát phàm nhân. May mắn thay, lần này phái Phương Dao đi nên mới có thể thuận lợi giải quyết. Nếu đổi thành đệ tử khác, e rằng đã bị nhiễm độc hoặc trọng thương.

Ẩn giấu trong chuyện này, ngẫm kỹ chỉ thấy kinh tâm động phách.

Vạn nhất Yêu tộc liên thủ cùng tín đồ U Minh, vậy đối với Nhân tộc mà nói sẽ là đại tai họa.

"Tôn chủ Yêu Giới kia gần đây hình như ẩn cư không xuất thế, cũng chẳng có tin tức gì truyền đến, thái độ đối với U Minh Giáo lại có phần lập lờ..." Ngu Vọng Khâu trầm ngâm nói.

Tuy trong lòng ông ta có kiêng kỵ, nhưng cũng cảm thấy lúc này lo xa có phần hơi sớm. Dẫu sao Yêu tộc vẫn chưa có bất kỳ hành động nào, chỉ là một yêu vật bị Minh Văn xâm nhiễm làm điều ác, hiện đã bị Phương Dao diệt trừ, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra điều gì đáng ngại.

Ông ta không khỏi nghĩ đến một hướng tốt đẹp hơn, có lẽ con Hãi Điểu kia xuất hiện ở Thuận Lương chỉ là sự ngẫu nhiên?

"Chuyện này ta sẽ phái đệ tử khác âm thầm điều tra, Dao Nhị, ngươi chớ nhúng tay." Ngu Vọng Khâu suy xét hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết định. "Phải rồi, chuyến này ngươi có gặp đại đệ tử Viên Thành Tú của Kim Dương Tông không?"

Phương Dao khẽ gật đầu.

"Nghe nói mấy ngày trước hắn cũng đã phá cảnh Nguyên Anh. Nếu đến đại hội tỷ thí giữa các tông môn mà phải đấu với hắn, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"

Từ giờ đến đại hội tỷ thí kế tiếp còn hơn nửa năm. Viên Thành Tú và Phương Dao vốn là kỳ phùng địch thủ bao năm. Tuy trước đây Viên Thành Tú chưa từng thắng được nàng lấy một lần, nhưng nghe nói hắn đã sớm phá cảnh Nguyên Anh, Ngu Vọng Khâu khó tránh khỏi có phần lo lắng.

Tu vi vốn là chuyện chỉ cần cao hơn một tiểu cảnh giới, thực lực đã có thể khác biệt một trời một vực.

Phương Dao dè dặt đáp: "Bảy phần."

Ngu Vọng Khâu hài lòng gật đầu. Ông ta biết tính tình của Phương Dao, nàng chưa bao giờ nói quá lời. Nàng đã nói bảy phần, thì thực tế e rằng phải đến chín phần.

"Ô sư thúc của ngươi đã trở về, từ nay không cần ngươi dạy thay kiếm đạo nữa. Ngươi vừa mới đột phá, cảnh giới vẫn còn chưa ổn định. Còn nửa năm nữa là đến đại hội, khoảng thời gian này ngươi phải đặt việc tu luyện lên hàng đầu, tuyệt đối không được phân tâm bởi những việc khác. Lần này, nhất định phải giành được vị trí đầu bảng."

"Vâng, đệ tử đã rõ." Phương Dao đáp lời. Ô Mục lúc này bỗng sực nhớ ra điều gì, liền hỏi Ngu Vọng Khâu: "Sư huynh, vừa rồi ta ở trên đỉnh Lăng Vân Phong nhìn thấy hai đứa nhỏ chừng năm tuổi đang thả diều, hình như là một đôi song sinh. Chẳng rõ là cốt nhục của vị đệ tử nào trong môn phái?"

Trong tông môn vốn không thu nhận đệ tử quá nhỏ tuổi, hai đứa nhỏ kia chỉ có thể là cốt nhục của đệ tử trong môn.

Ngu Vọng Khâu đưa mắt nhìn về phía Phương Dao, trong đầu chợt hiện lên từng chi tiết: đỉnh Lăng Vân Phong, hài nhi năm tuổi, song sinh...

Ngoài hai hài tử nhà nàng, còn có thể là ai khác?

"Sư thúc, hai đứa trẻ người nói chính là A Chính và A Viên, là con của đồ nhi." Phương Dao kịp thời lên tiếng đáp lời.

Ô Mục vừa kinh ngạc vừa hoài nghi: "Của ngươi? Ngươi... sinh ra?"

Nghe nàng xác nhận, Ô Mục trưởng lão lộ vẻ hoang mang. Ông ta chỉ mới rời núi du ngoạn ba năm thôi, khi ấy Phương Dao vẫn là cô nương độc thân, cớ sao nay trở về đã có hai hài tử chừng năm tuổi?

"Chuyện này nói ra thật dài... Phương Dao khẽ chột dạ. "Hai đứa nhỏ có làm điều gì thất lễ, mạo phạm sư thúc chăng?"

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 129: ---