"Không có, không có." Ô Mục vội khoát tay, đoạn giải thích: "Ta nhận thấy tiểu nam hài kia có tư chất kiếm đạo vô cùng xuất chúng. Tuổi còn nhỏ dường ấy mà chẳng những thông thạo Lăng Tiêu Kiêu Pháp, thậm chí còn có thể tu luyện thành kiếm khí. Ta định hỏi đó là con của nhà ai, có thể đưa đến đây bái ta làm sư phụ học kiếm đạo không?"
Ô Mục xưa nay sở hữu thiên phú kiếm đạo siêu phàm, năm ấy Phương Dao khi học kiếm cũng từng được ông chỉ điểm không ít điều.
Tương truyền, năm xưa sư tổ từng có ý định truyền ngôi chưởng môn lại cho Ô Mục. Thế nhưng, tính tình ông tựa áng mây trôi, cánh hạc nhàn, vốn không chịu trói buộc, lại thường xuyên rời núi ngao du sơn thủy, thề sống c.h.ế.t cũng chẳng chịu tiếp nhận chức vị chưởng môn này.
Chức trưởng lão phụ trách lớp kiếm đạo hiện tại cũng phải nhờ Ngu Vọng Khâu khẩn thiết thỉnh cầu, Ô Mục mới miễn cưỡng bằng lòng đảm nhiệm.
Bao năm qua, Ô Mục chỉ thu nhận duy nhất một đệ tử thân truyền, ấy là sư muội Giải Tử Vân, người hiện đang quản lý sinh hoạt thường nhật của các tân đệ tử.
Nghe đồn, năm đó Ô Mục thu nhận nàng cũng chỉ vì Giải gia thuở trước từng có chút giao hảo với mình, lại còn mang ơn nghĩa một phần nhân tình.
Ngoài chuyện đó ra, hiếm khi thấy ông ta chủ động cất lời, mong muốn đứa trẻ nào đến bái mình làm sư phụ.
"Mấy hôm trước Cảnh Úc còn đến hỏi ta, bảo rằng đang dạy hai đứa nhỏ học chữ, học trận pháp, cớ sao giờ ngay cả kiếm pháp cũng đã học xong?"
Ngu Vọng Khâu vốn nghĩ hai tiểu đồ tôn hãy còn nhỏ, nên chẳng quá bận lòng đến việc học hành của chúng, định bụng chờ thêm hai năm nữa mới tính toán. Ai ngờ, tiến độ của hai đứa lại nhanh đến thế, ngay cả kiếm chiêu cũng đã học xong ư?
"A Chính vốn có thiên sinh kiếm tâm, bởi vậy học kiếm chiêu cũng mau lẹ hơn những đứa trẻ khác." Phương Dao ngập ngừng một lát, rồi tiếp lời: "Đệ tử đã dặn dò Thủ Chuyết cố gắng dạy nó chậm lại đôi chút."
Ô Mục giật mình: "Thiên sinh kiếm tâm sao?"
Trong đại điện chỉ còn vang vọng tiếng kinh ngạc của ông, còn Ngu Vọng Khâu vẫn thản nhiên nâng chén trà nhấp một ngụm.
"Sư huynh, người đã sớm biết chuyện này rồi sao?" Ô Mục hỏi.
Ngu Vọng Khâu lắc đầu: "Ta cũng chỉ mới biết được hôm nay."
"Vậy cớ sao người vẫn bình thản như thế?"
Ấy là thiên sinh kiếm tâm cơ mà.
"Bởi lẽ ta đã quen với điều ấy rồi."
Nếu là ngày đầu tiên biết A Chính sở hữu thiên sinh kiếm tâm, Ngu Vọng Khâu chắc hẳn đã kích động nhảy vọt lên rồi.
Thế nhưng, so với nỗi chấn động khi phát hiện linh căn trong đại điện ngày ấy, thì việc thiên phú kiếm tâm này xuất hiện trên người hai tiểu thiên tài kia đối với ông ta mà nói, cũng chẳng còn gì là bất ngờ nữa.
Ngu Vọng Khâu thong thả cất lời: "Tiểu tử A Chính kia giống ngươi, sở hữu cực phẩm kim linh căn, còn A Viên thì là vô sắc linh căn."
Lại thêm, con bé còn mang thể chất Huyền Âm với mười bảy khí khiếu hiếm có.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Ô Mục cảm thấy mình bị hai hài tử nhỏ bé này làm cho phải hổ thẹn vì kém cỏi.
Ngu Vọng Khâu trầm ngâm chốc lát, đoạn đặt chén trà xuống, phân phó: "Bắt đầu từ ngày mai, hãy để A Chính và A Viên theo các đệ tử khác đến nghe đại giảng. Nếu chúng không thể theo kịp, cứ từ từ chỉ dạy thêm."
Phương Dao cung kính đáp lời. Trong lòng nàng thầm nghĩ, như vậy cũng tốt. Nửa năm tới, nàng cần tập trung củng cố tu vi, chuẩn bị ứng phó với đại hội tỷ thí diễn ra sau đó. E rằng nàng sẽ không thể như trước đây mỗi ngày đều tận tình dạy dỗ hai hài tử học chữ, học kiếm nữa, cũng chẳng tiện làm phiền các sư đệ sư muội mãi. Để chúng sớm nhập học, lắng nghe đại giảng, ấy cũng là một phương pháp vẹn toàn.
Vừa rời khỏi Chấp Sự Đường, mộc bài truyền âm bên hông Phương Dao đã không ngừng rung động.
---