Chúng đệ tử vừa an vị chưa lâu, Thôi trưởng lão đã ung dung hiện thân.
Thôi trưởng lão an tọa trước thư án. Trước khi khai giảng, ông đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền trông thấy vóc dáng nhỏ bé của A Chính và A Viên nơi cuối hàng.
Hôm qua ông đã nhận được truyền âm của chưởng môn, sớm biết đôi tiểu nhân nhi này sẽ đến nghe giảng, bởi vậy không lấy làm kinh ngạc.
Dẫu là đồ tôn của chưởng môn, Thôi trưởng lão cũng chẳng thể vì hai đứa mà trì hoãn tiến độ của các đệ tử khác, càng không thể giảng lại từ thuở ban đầu. Thế nên ông khẽ hắng giọng, bắt đầu giảng tiếp từ phần bí quyết phá khiếu còn dang dở của tiết trước.
Các đệ tử bên dưới mỗi người đều có một quyển Tâm Kinh, duy chỉ đôi tiểu nhân nhi là không có. Nhưng có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, vì phần lớn chữ nghĩa bên trong, chúng cũng chưa nhận ra nổi.
Tâm Kinh vốn chẳng dài, chỉ hơn nghìn chữ. Thế nhưng chữ ít lại đồng nghĩa với việc ít chi tiết, nhiều khái niệm chung chung, mỗi người một cách lĩnh hội riêng biệt.
"Khí Khiếu chính là nơi tụ hội các huyệt đạo, là đường liên thông giữa thân thể con người và thiên địa linh khí. Phá hết toàn bộ Khí Khiếu mới có thể dẫn khí trời đất vào đan điền, hóa làm của riêng. Khiếu đầu tiên nằm tại Thần Đình, chủ về an thần tỉnh mắt..."
Chúng đệ tử theo giọng nói trầm hùng của Thôi trưởng lão mà nhắm mắt tĩnh tâm, từ từ điều động khí tức trong châu thân.
Chỉ có đôi tiểu nhân nhi là trên mặt hiện lên vẻ mơ hồ khó hiểu.
A Viên khẽ khàng hỏi ca ca: "Ca ca, Thần Đình rốt cuộc ở nơi nào?”
"Ta cũng chẳng hay." A Chính gãi đầu.
Tiếng thì thầm của đôi trẻ nhỏ nhẹ đến mức chỉ như hơi thở, chẳng hề làm phiền đến các đệ tử bên cạnh. Thế nhưng, Thôi trưởng lão tai mắt linh mẫn, chỉ nhìn khẩu hình đã đoán được hai đứa nhỏ đang nghi hoặc điều gì. Ông không nhịn được bèn vội bổ sung một câu: "Thần Đình chính là vị trí cao hơn đường chân tóc trên trán nửa tấc."
"À!" Nghe vậy, đôi tiểu nhân nhi liền tỏ tường.
Thôi trưởng lão lại tiếp tục giảng giải: "Thuận theo kinh mạch dẫn khí xuống, đưa khí tới Khí Khiếu thứ hai - Thiên Đột. Huyệt này thông với phổi và đường hô hấp, khi phá thông có thể khiến..."
Lời còn chưa dứt, ông lại thấy đôi tiểu nhân nhi gãi đầu, đành bất đắc dĩ giải thích: "Thiên Đột nằm ngay tại phần lõm trên của xương ngực, sát với Xương ức và ngang với phần xương đòn ở cả hai bên."
Đôi tiểu nhân nhi lập tức tỉnh ngộ.
Các tân đệ tử xung quanh đều khó hiểu, thầm nghĩ: "Hôm nay Thôi trưởng lão giảng kinh tường tận hơn mọi khi chăng?"
"Mười ba Khí Khiếu khai mở, dẫn khí lưu thông qua kinh lạc, thuận khí mà hành, vận chuyển chu thiên, ấy chính là dẫn khí nhập thể, gọi là cảnh giới Luyện Khí."
Sau khi đôi tiểu nhân nhi đã lĩnh hội được những thuật ngữ chuyên môn khó nhằn này, mới phát hiện lời Thôi trưởng lão nói kỳ thực không hề phức tạp.
Muốn dẫn khí nhập thể, thực chất chỉ cần điều động khí tức trong châu thân cùng linh khí vô tận trong thiên địa, chiếu theo thứ tự mà trưởng lão đã chỉ dạy, không ngừng xung kích phá vỡ cho đến khi phá thông cả mười ba Khí Khiếu, ấy xem như đã thành công.
Hiểu được nguyên lý rồi, hai đứa trẻ cũng tựa như các đệ tử xung quanh, nhắm mắt tĩnh tâm, nhập định điều hòa khí tức.
Thôi trưởng lão nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi xếp bằng nhập định, chẳng khỏi bật cười.
Vạn sự khởi đầu nan, hai đứa nhỏ này đến Khí Khiếu nằm ở đâu còn chưa biết, chẳng rõ là thực sự đã nhập định hay đã thiếp đi rồi.
---