Thôi trưởng lão vừa dứt lời giảng khẩu quyết xung phá Khí Khiếu, không ít đệ tử lắng nghe nhập thần, thấu hiểu sâu sắc, nhân cơ hội ấy mà nhập định phá khai được một khiếu.
Các đệ tử mới nhập tông này đã học hơn một tháng lớp Tâm Kinh, đại đa số chỉ vừa phá được năm sáu Khí Khiếu mà thôi.
Trong đó Tịch Tri Nam là người tiến độ nhanh nhất, hắn đã phá được mười hai Khí Khiếu, chỉ còn lại một khiếu cuối cùng chưa thông suốt.
Chỉ trong hơn một tháng từ phàm nhân bước chân vào cảnh giới Luyện Khí, dẫu là song linh căn cũng khiến người ta phải kinh hãi thán phục.
Cho nên ngay cả Cảnh trưởng lão cũng khen ngợi hắn, nói rằng tiến độ hết sức đáng khen.
Lúc này Tịch Tri Nam cũng đang chuyên tâm cao độ, nhắm mắt xung phá Khí Khiếu.
Kể từ lần trước hắn đánh cắp ngọc bội bất thành, trái lại còn bị Phương Chính đánh cho mấy kiếm, hắn liền biến bi phẫn thành động lực, ngoài giờ lên lớp thì phần lớn thời gian đều khổ tu Tâm Kinh trong tiểu viện của mình.
Trong tu chân giới, thực lực mới là lẽ phải.
Hắn chỉ muốn chứng minh bản thân, rằng Tịch Tri Nam hắn ở Đan Hà Tông là thiên chi kiêu tử xuất chúng, đến Linh Tiêu Tông cũng tuyệt nhiên không thua kém bất kỳ ai!
Dưới sự nỗ lực không ngừng của mình, Khí Khiếu cuối cùng đã bắt đầu có dấu hiệu lung lay yếu ớt, Tịch Tri Nam chẳng khỏi lộ vẻ mừng rỡ trên mặt.
Có lẽ ngay trong hôm nay hắn có thể phá thông khiếu cuối cùng, dẫn khí vào thân, trở thành một tu sĩ chân chính.
Là người đầu tiên trong đám tân đệ tử đột phá tới cảnh giới Luyện Khí, lại chỉ mất hơn một tháng, nếu chưởng môn biết chuyện, nói không chừng sẽ vì thiên phú cùng nỗ lực của hắn mà thay đổi ý định, thu hắn làm thân truyền đệ tử.
Tịch Tri Nam miên man suy tư, lại càng dốc toàn lực xung kích vào Khí Khiếu đang lung lay sắp phá vỡ.
Đúng lúc đó, dòng linh khí vô hình đột nhiên tăng tốc, tựa như khởi động Tụ Khí Trận, dẫn vô số linh khí xung quanh hội tụ một chỗ, cuốn theo cả gió khiến trang sách Tâm Kinh trước mặt các đệ tử bay lật phật.
Động tĩnh lớn thế này, có đệ tử đột phá Luyện Khí rồi chăng!
Ánh mắt Thôi trưởng lão chợt sáng lên, thầm nghĩ trong lòng người này chắc chắn là Tịch Tri Nam, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy linh khí kia đang ồ ạt kéo về phía Tịch Tri Nam.
Thế nhưng chỉ mấy giây sau, Thôi trưởng lão bất ngờ phát hiện luồng linh khí đó khi đến trước mặt Tịch Tri Nam lại chẳng hề dừng lại, mà lướt qua hắn, tiếp tục cuồn cuộn đổ về phía sau.
Hửm? Người đột phá không phải là tiểu tử Tịch gia kia sao?
Thôi trưởng lão nghi hoặc nhíu mày, trong lòng lấy làm lạ, sao ông ta lại không phát hiện trong đám đệ tử này còn có một con hắc mã ẩn giấu?
Luồng linh khí kia bị hấp dẫn, lượn vòng giữa không trung rồi bao bọc lấy một tiểu đồng tử đang an tọa, chầm chậm xoay tròn, tựa hồ đã tìm được chủ nhân chân chính.
Thôi trưởng lão trừng lớn hai mắt, nhìn đứa nhỏ ngồi vững như bàn thạch, quanh thân bị linh khí hình xoáy bao bọc, suýt chút nữa nhãn cầu cũng rơi ra ngoài. A Chính lúc này vẫn đang đắm chìm trong sự huyền diệu của việc thông suốt Khí Khiếu, luồng linh khí bị nó điều động giống như những con sâu nhỏ, nối đuôi nhau chui vào từng Khí Khiếu, cho đến khi đan điền được linh khí rót đầy mới ngưng.
Nó hít sâu một hơi, từ đan điền dưới bụng lan tỏa khắp tứ chi, từ Khí Khiếu thông suốt đến kinh mạch, toàn thân ấm áp như được đắm mình trong suối nước nóng.
---