Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 141

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Song, nhìn khắp cả Linh Tiêu Tông, ngoại trừ hai đứa con của nàng ra, thì chỉ có Ô trưởng lão là đơn linh căn. Chỉ vì một chuyện cỏn con như thế này mà đi hỏi Ô sư thúc, nàng lại thấy không phải phép.

"Vậy Thôi trưởng lão đã nói gì?" Phương Dao hỏi.

“Trưởng lão bảo ngày mai chúng con đi học thuật pháp và kiếm đạo.” Hai tiểu nhi đáp lời.

A Viên thầm nghĩ, có lẽ tiết thuật pháp ngày mai sẽ thú vị hơn một chút.

Phương Dao khẽ gật đầu, đệ tử Luyện Khí kỳ đã có thể bắt đầu học một số thuật pháp đơn giản, còn kiếm đạo thì hai đứa đã học qua Linh Tiêu kiếm pháp, hẳn là không thành vấn đề.

“Thuật pháp do Cảnh trưởng lão giảng dạy, ông ấy không hiền như Thôi trưởng lão, khi lên lớp hai con nhớ chú ý, đừng chọc trưởng lão nổi giận. Kiếm đạo của Ô trưởng lão thì rất tinh diệu, hai đứa cố gắng nghe nhiều nhìn nhiều, nếu thật sự không hiểu thì hãy hỏi.”

“Vâng.” Hai tiểu nhi ngoan ngoãn đáp lời.

Đây là lần đầu hai đứa đi học, vậy mà không gây chuyện, lại còn phá cảnh nhanh như chớp, được Thôi trưởng lão khen ngợi – tình huống này thật có chút nằm ngoài dự liệu của Phương Dao.

“Mẫu thân, con có chuyện muốn hỏi người.” A Chính như vừa nhớ ra điều gì, quay sang nói với Phương Dao.

Thấy nàng gật đầu, A Chính liền chạy khỏi bàn ăn đi lấy gì đó. Phương Dao ngồi xuống bàn, vô tình nhìn thấy một đĩa thức ăn, ánh mắt khựng lại, nàng nghi hoặc nhìn Tạ Thính mà hỏi: “Chàng lại cho thứ ấy vào đĩa ư?”

Hàng mi Tạ Thính khẽ rung: “Đó là sườn ta làm.”

“Xin lỗi.”

Phương Dao cảm thấy áy náy, để biểu lộ thành ý, nàng do dự cầm đũa, ngập ngừng định gắp một miếng “sườn đen như mực” kia nếm thử.

Trong lòng nghĩ biết đâu đây là phương pháp chế biến mới, chẳng hạn như là kiểu nướng than chăng?

“Đừng ăn thì hơn. Tạ Thính dời đĩa đi, ta e nàng tiêu hóa không nổi.”

Món sườn này quả có sức tàn phá quá lớn, bản thân hắn mới ăn một miếng còn chưa kịp hoàn hồn, may mà chưa để hai tiểu nhi động đến.

Phương Dao nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem như thoát được kiếp nạn này.

Không lâu sau A Chính trở lại, trong tay cầm một tờ giấy đưa cho Phương Dao: “Mẫu thân có biết đây là loại trận pháp gì không?”

Nàng nhận lấy, thấy trên mặt giấy vẽ hai trận pháp, nét mực hãy còn chưa khô, hiển nhiên là vừa mới vẽ xong. A Chính đã lặng lẽ ghi nhớ và mô phỏng lại hai trận văn lạ thấy trên hồ lô phi hành.

Phương Dao chăm chú quan sát những hoa văn ấy, suy đoán: “Trông giống Phiêu Phù Trận và Bội Hóa Trận.”

Tạ Thính lúc này đang định bưng đĩa “than” rời đi, vừa nghe đến đây liền liếc mắt nhìn sang.

Đúng là Phiêu Phù Trận và Bội Hóa Trận.

Trong kho tàng riêng của hắn có không ít pháp khí phi hành đoạt được từ tu sĩ nhân tộc, đa phần đều khắc hai loại trận văn này, nhìn lâu rồi cũng nhận ra được.

Nhưng Phương Dao bình thường chỉ chuyên tâm tu kiếm, không mấy am hiểu trận pháp, bởi vậy vẫn còn chút do dự. Nàng gập tờ giấy lại, nói với A Chính: “Lát nữa ta sẽ hỏi Cảnh Úc, hắn tinh thông trận pháp hơn.”

Tạ Thính vừa định rời đi bỗng dừng bước.

“Dạ, cảm ơn mẫu thân.”

A Chính vô cùng vui mừng, có vẻ như việc tường tận hai trận pháp này đối với tiểu nhi vô cùng trọng yếu.

Trong lòng Phương Dao cũng thấy an ủi. Khi biết A Chính là thiên sinh kiếm tâm, nàng từng lo lắng tiểu nhi này sẽ quá mức si mê kiếm đạo, bước lên vô tình chi đạo, mà nay lại có hứng thú cả với trận pháp. Đối với tiểu nhi mà nói, đây quả là một điều may mắn.

Nàng đang định cất giấy đi thì một bàn tay trắng trẻo thon dài bất ngờ xen vào, rút lấy tờ giấy trong tay nàng nhét lại vào lòng A Chính. Tạ Thính nhướng mày, giọng lạnh nhạt nói với A Chính: “Chuyện gì cũng động đến mẫu thân con, tiểu sư thúc của con ở ngay phía đông không xa, lát nữa ăn xong tự mình đến hỏi đi.”

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 141