Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 142

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Ừm.”

A Chính không dám trái lời phụ thân, ngoan ngoãn cất tờ giấy vào lòng.

“Các con ăn trước đi, ăn xong lát nữa ta sẽ dạy hai đứa những điều cơ bản về kiếm đạo.” Phương Dao đứng dậy, dặn dò hai tiểu nhi.

Thông thường đệ tử nhập môn học kiếm đều bắt đầu từ tâm pháp, dẫn khí nhập thể rồi mới luyện kiếm chiêu. Nhưng hai tiểu nhi nhà nàng lại đi ngược lại, trước học kiếm chiêu rồi mới luyện khí.

Kiếm chiêu của phàm nhân và kiếm chiêu có rót linh khí vào, uy lực khác biệt một trời một vực, dù chỉ là kiếm gỗ cũng có thể gây thương tích.

Phương Dao e rằng buổi học kiếm ngày mai sẽ xảy ra bất trắc, nên định bụng trước tiên dạy cho chúng cách thu liễm cùng khống chế linh khí khi thi triển kiếm chiêu.

Biết mẫu thân lại sắp dạy kiếm, A Chính cầm đũa ăn nhanh đến độ lưu lại cả tàn ảnh, ăn xong mấy miếng liền vội vã chạy ra sân.

A Viên thấy ca ca hào hứng như vậy cũng muốn đi theo, nhưng lại không nỡ bỏ nửa bát cơm vẫn còn vương lại. Nó bưng luôn bát cơm ra hành lang, ngồi trên bậc thềm, vừa dùng bữa vừa chăm chú lắng nghe mẫu thân truyền thụ.

“Hiện giờ các con đã biết dẫn khí cho bản thân, nhưng vẫn chưa biết cách dung nhập linh khí vào kiếm chiêu, hoặc là chưa thể khống chế được mức độ mạnh yếu của linh khí khi xuất kiếm. Ô trưởng lão chưa hẳn sẽ giảng dạy những điều cơ bản này, hôm nay ta nhân tiện dạy luôn cho hai đứa.”

Phương Dao nói xong thì lấy trong túi trữ vật ra một hình nhân luyện kiếm, đặt giữa sân. Trên thân hình nhân chi chít vết kiếm, xem ra đã qua không ít lần sử dụng.

Đây là hình nhân mà Phương Dao từng dùng khi còn ở Luyện Khí kỳ, nàng không nỡ vứt bỏ, bèn cất giữ trong túi trữ vật, nay mang ra cho hai tiểu nhi luyện tập.

Tuy làm bằng gỗ, nhưng là loại thiết sam mộc cứng rắn, độ cứng còn hơn cả đá, cực kỳ bền bỉ, chịu đòn tốt. Phương Dao cũng không dùng cành cây làm kiếm nữa, mà trực tiếp rút thanh Tuyết Tịch bên hông ra.

"Hai đứa đã biết cách hấp thu linh khí vào cơ thể, nhưng giờ đây, hãy vận linh khí từ đan điền, theo kinh mạch dẫn qua huyệt Hợp Cốc nơi lòng bàn tay, truyền thẳng vào chuôi kiếm, để khí bao bọc lấy lưỡi kiếm, rồi mới cầm kiếm đ.â.m ra."

Phương Dao vừa dứt lời, liền thị phạm cho hai tiểu nhi xem. Khi nàng vận khí, linh khí quanh thân Tuyết Tịch lập tức lượn lờ, tuyết quang sáng rực rỡ. A Chính vâng lời mẫu thân, chậm rãi dẫn linh khí vào cây tiểu mộc kiếm trong tay mình.

"Có cảm giác gì khác lạ chăng?" Phương Dao khẽ hỏi.

A Chính ngẩng đầu, thành thật đáp: "Con cảm thấy kiếm đã hóa làm một phần thân thể của mình."

"Được rồi. Giờ con hãy thu linh khí về, dùng một chiêu kiếm pháp thông thường tấn công hình nhân một lượt."

A Chính y lời làm theo, siết chặt chuôi kiếm, đ.â.m một chiêu về phía hình nhân trước mặt. Ngoài tiếng gió kiếm rít lên đầy sắc bén, cùng một tiếng động trầm đục thoáng qua, hình nhân vẫn đứng sừng sững, không hề lay động chút nào.

"Giờ hãy thử dùng linh khí xem sao."

A Chính nín thở tập trung, lại dẫn linh khí vào lòng bàn tay, rồi vận chiêu thức vừa rồi, đ.â.m ra một lần nữa. Lập tức, một đạo kiếm phong bao bọc linh khí gào thét lao tới, đẩy hình nhân lùi lại nửa tấc, trên n.g.ự.c nó liền xuất hiện thêm một vết kiếm mới toanh.

"A Chính, con thử nói xem, nếu chiêu này c.h.é.m trúng người thì sẽ ra sao?”

"Chắc hẳn sẽ khiến da tróc thịt lở, thảm không kể xiết."

"Thế thì sao?”

"Không được tùy tiện dùng kiếm chiêu mang linh khí với kẻ khác..."

Phương Dao gật đầu, nghiêm giọng nói: "Đối với địch nhân thì con có thể, nhưng với đồng môn, tuyệt đối không được." Nàng đặc biệt nhấn mạnh lời dạy: "Tông môn ta có môn quy rõ ràng, trừ phi là luận võ trên lôi đài hoặc giao đấu chính thức, bằng không tuyệt đối cấm kỵ xuất kiếm mang linh khí với bất kỳ đồng môn nào."

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 142