Cảnh trưởng lão lại cho rằng tiểu nha đầu đang ngụy biện xảo trá: "Vậy lúc ta vẫy tay bảo ngươi hạ xuống, vì sao không chịu xuống?"
A Viên gãi gãi búi tóc nhỏ: "Con tưởng trưởng lão chỉ đang chào con thôi..."
“Phụt."
Tô Minh Họa nhịn không được bật cười, liền bị Cảnh trưởng lão quét cho một ánh mắt sắc bén như dao.
"Còn không mau mau cúi đầu xin lỗi Cảnh trưởng lão." Phương Dao đẩy hai đứa trẻ ra phía trước.
"Xin lỗi trưởng lão." A Chính nhanh chóng lên tiếng nhận lỗi trước.
A Viên cũng lập tức cúi đầu: "Xin lỗi."
Hai đứa trẻ đã nhận lỗi, nhưng Cảnh trưởng lão vẫn chưa nguôi giận, kéo Phương Dao lại mắng cho một hồi dài. Người răn dạy nàng phải chuyên tâm giáo dưỡng hai đứa trẻ, nói rằng nhỏ không dạy, lớn sẽ thành họa, dù thiên tư có cao đến đâu cũng vô ích, quan trọng là phải biết tôn sư trọng đạo, đại khái là như thế.
Phương Dao từ nhỏ thiên tư trác tuyệt, hành sự ổn trọng, đến cả sư phụ cũng hiếm khi nghiêm khắc với nàng. Đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa từng trải qua cảnh bị trưởng bối răn dạy đến mức không dám ngẩng đầu lên như hôm nay.
Hai đứa trẻ thấy mẫu thân bị Cảnh trưởng lão răn dạy nghiêm khắc liền luống cuống vò tay bứt ngón, trong lòng vô cùng bất an.
Hỏng rồi, hình như bọn chúng gây họa thật rồi.
Cảnh trưởng lão vừa mới giảng xong một buổi học, giờ lại mắng người đến miệng khô lưỡi cháy. Tô Minh Họa kịp thời đưa lên một ấm trà, Cảnh trưởng lão hừ một tiếng nhưng vẫn nhận lấy uống.
Phương Dao nhân cơ hội nói: "Đệ tử xin ghi nhớ giáo huấn của trưởng lão. Giờ cũng không còn sớm, để đệ tử đưa hai đứa nhỏ trở về trước."
Thấy nàng thái độ nghiêm túc, Cảnh trưởng lão mới phất tay cho bọn họ lui.
Bị trì hoãn một hồi như vậy, cũng lỡ luôn buổi học kiếm đạo buổi chiều. Phương Dao và Tô Minh Họa liền ngự kiếm mang theo hai đứa trẻ trở lại Lăng Vân Phong.
Trên đường, A Viên ngước nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh nhạt của mẫu thân, dè dặt hỏi: "Mẫu thân có phải đang giận không ạ?”
"Mẫu thân không giận." Phương Dao thấy chỉ cần hai đứa trẻ không châm lửa đốt râu của Cảnh trưởng lão thì đều tính là chuyện nhỏ.
"Cảnh trưởng lão cứ thích làm quá mọi chuyện lên, hai đứa nhỏ học trước thuật pháp một chút thì có sao, ngủ gật một lát cũng đâu phải chuyện lớn, thế mà lại cố ý gây khó dễ. Huống hồ Thuật Hoán Kiếm và Thuật Ngự Kiếm vốn không nên dạy ngay trong buổi học đầu tiên, nếu lỡ khiến bọn trẻ bị thương, Cảnh trưởng lão có thể gánh vác trách nhiệm ấy chăng?"
Tô Minh Họa cũng thấy đây không phải chuyện lớn, cần gì phải gọi người từ dưới núi về, còn mắng đại sư tỷ suốt nửa canh giờ. Trong số các trưởng lão, nàng ta căm ghét Cảnh trưởng lão nhất.
Phương Dao không nói gì, nhưng chuyện hôm nay hai đứa nhỏ quả thật cũng đã làm sai. Chuyện đã rồi, không thể làm ngơ như không thấy, nếu không e rằng lần sau bọn trẻ lại tiếp tục gây họa.
Sắp về đến tiểu viện, Phương Dao nhảy xuống kiếm, lấy ra hai món đồ mới mua hôm nay là túi trữ vật và mộc bài truyền âm đưa cho hai đứa trẻ, đồng thời dạy bọn chúng cách sử dụng.
Hai đứa làm theo lời mẫu thân rót linh khí vào túi trữ vật, mới kinh ngạc nhận ra trong chiếc túi nhỏ bé kia lại ẩn chứa cả một thiên địa quảng đại mênh mông, cảm giác như có thể chứa đựng vạn vật.
Lại càng có hứng thú với mộc bài truyền âm, A Viên lập tức gửi cho ca ca một đoạn tin ngắn: "A a a, ca ca nghe được chăng?”
"Nghe thấy rồi, rành rẽ vô cùng!"
---