Hai đứa trẻ hoàn toàn không ngờ mẫu thân chẳng những không giận, còn mua quà cho bọn chúng.
"Mẫu thân, người thật tốt."
A Viên ngả đầu vào chân Phương Dao, làm nũng cọ cọ một cái.
“Ta vốn định cho mỗi đứa hai mươi khối linh thạch xem như tiền tiêu vặt tháng này …”
Phương Dao bất chợt đổi giọng, “ Nhưng hôm nay các con phạm lỗi, mỗi đứa bị trừ năm khối.”
“Nếu lần sau còn gây họa nữa sẽ trừ mười khối, một tháng mà phạm ba lần, vậy thì khỏi có tiền tiêu vặt.”
Nói đoạn, Phương Dao đặt mười lăm khối linh thạch vào túi trữ vật của từng đứa nhỏ.
A Viên chớp chớp đôi mắt tròn xoe, thắc mắc hỏi: “Mẫu thân, năm khối linh thạch ấy có thể mua được gì vậy ạ?”
Hai đứa trẻ vẫn chưa có khái niệm rõ ràng về giá trị của linh thạch.
Phương Dao ung dung đáp lời: “Có thể mua được một trăm xâu kẹo hồ lô đấy.”
Một trăm xâu cơ à?!
A Viên ngơ ngẩn cả người một lúc, suýt bật khóc nức nở.
Nó kéo tay áo Phương Dao, giọng nài nỉ đáng thương: “Mẫu thân, sau này chúng con sẽ không gây họa nữa, nhất định sẽ nghe lời trưởng lão gia gia. Lần này, người có thể đừng khấu trừ số linh thạch này được không?”
“Không được.” Phương Dao kiên quyết đáp lời, không cho phép thương lượng.
A Viên nào ngờ nó chỉ cưỡi kiếm nghịch ngợm một chốc, vậy mà mất trắng một trăm xâu kẹo hồ lô.
Hai đứa trẻ vội vàng đem túi trữ vật chứa mười lăm khối linh thạch ôm khư khư vào lòng, ruột gan đau xót khôn nguôi.
Tô Minh Họa cảm thấy biện pháp của đại sư tỷ thật sự hữu hiệu. Hai đứa trẻ này rõ ràng thuộc dạng chỉ biết nghe lời mềm mỏng, không chịu phép tắc cứng rắn. Mắng mỏ vài câu cũng chẳng thấm vào đâu, chi bằng khấu trừ tiền tiêu vặt để chúng bớt tinh nghịch.
Nàng khẽ xoa đầu hai đứa trẻ, ôn hòa nói: “Đừng nản chí, nếu các con ngoan ngoãn, tam sư thúc sẽ bù đắp lại năm khối linh thạch kia cho.”
“Thế nào mới gọi là ngoan ngoãn ạ?” Hai đứa trẻ đồng loạt cất tiếng hỏi.
“Chờ các con học xong toàn bộ căn bản thuật pháp nhập môn và kiếm đạo cơ sở, sẽ có một kỳ khảo thí nhỏ trong tông môn. Nếu làm tốt, tự nhiên sẽ có phần thưởng.”
Phương Dao và Tô Minh Họa phối hợp ăn ý đến lạ thường, hai đứa trẻ nghe xong chỉ ngẩn ngơ.
Chúng bắt đầu nghi ngờ mẫu thân và tam sư thúc đang vẽ vời viễn cảnh cho mình, nhưng lại không có chứng cứ xác thực.
Phương Dao tiễn đưa hai đứa trẻ đến tận cửa nhà, đứng ngoài trông chúng bước vào bên trong, còn bản thân thì không bước vào theo. Tô Minh Họa dường như nhìn ra những suy tư trong lòng nàng, mỉm cười nói: “Trẻ con vốn tính hiếu động, há chẳng phải nghịch ngợm mới là trẻ con sao? Sư tỷ càng cố gắng ép buộc, e rằng sẽ chỉ gây phản tác dụng mà thôi. Muội và Cảnh Úc hồi nhỏ cũng nghịch ngợm không kém, nếu trong lòng đại sư tỷ vẫn còn bận tâm đến việc tu luyện thì cứ an tâm bế quan tu luyện đi. Có muội, tiểu sư đệ, và cả phụ thân của chúng nữa, chúng ta sẽ chăm sóc chúng thật chu đáo.”
Phương Dao khẽ gật đầu.
Hai ngày nay nàng vẫn luôn khắc khoải lo âu về việc học hành của hai đứa nhỏ, đã hứa với sư phụ phải củng cố tu vi nhưng vẫn chưa đạt được bước tiến đáng kể nào.
Nàng quả thực cần phải bế quan tu luyện vài ngày, không thể chần chừ thêm được nữa.
…
Tạ Thính thấy hôm nay hai đứa trẻ về nhà muộn hơn mọi ngày, trong tay còn có thêm hai túi trữ vật mới toanh, liền gặng hỏi mãi mới biết được chúng ở lớp thuật pháp gây họa, còn bị trưởng lão mời trưởng bối đến tông môn.
Nghe xong hai đứa kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, Tạ Thính không xem đó là chuyện lớn lao gì. Chẳng qua là ngự kiếm bay lượn vài vòng giữa hư không, ấy vậy mà cũng bị xem là gây họa?
Quy củ của tông môn này quả thực quá mức nghiêm khắc rồi.
A Viên từ khi biết linh thạch có thể đổi lấy kẹo hồ lô liền coi như báu vật, ngay cả lúc dùng bữa cũng không chịu rời tay.
---