Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 154: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Hắn cố ý nâng cao âm lượng, hả hê nói với vài đệ tử bên cạnh: "Có kẻ lần đầu học thuật pháp đã bị mời phụ huynh, mới học được chút thuật pháp đã vội vàng khoe khoang rồi."

Đám chó săn của Tịch Tri Nam lập tức hùa theo: "Phải đấy, làm chúng ta không tập trung luyện tốt được Thuật Tịnh Trân, Cảnh trưởng lão nên cấm tiệt bọn chúng tham gia lớp thuật pháp mới phải."

A Viên cúi đầu nhìn bàn tay mũm mĩm của mình, không nhịn được nghĩ nếu một quyền đ.ấ.m vào mặt Tịch Tri Nam thì có bị trừ đi một trăm xâu kẹo hồ lô không. Thôi đi, vì kẹo hồ lô, nó cứ xem như Tịch Tri Nam đang đánh rắm vậy.

A Viên kéo ca ca chạy xuống cuối hàng xếp, cố ý giữ khoảng cách xa với Tịch Tri Nam.

Hành động của Tịch Tri Nam rõ ràng là cố tình khích tướng hai đứa trẻ. Hôm qua bọn chúng mới gây rối trong lớp thuật pháp, nếu hôm nay lại ra tay đánh người trong lớp kiếm đạo thì thật sự sẽ bị tước quyền nghe giảng mất.

Thấy bọn chúng rõ ràng nghe được lời châm chọc của mình, vậy mà không nổi giận, cũng chẳng phản ứng, trái lại còn làm như không nghe thấy. Tịch Tri Nam gãi đầu, cho đến khi thấy A Viên ở cuối hàng quay đầu lại, làm mặt quỷ còn lè lưỡi với hắn.

Đáng ghét!

Tịch Tri Nam siết chặt nắm tay, thì ra là không mắc bẫy, đã khôn ra rồi.

A Viên bởi vì mất năm khối linh thạch, trong lòng có chút buồn bực không vui. A Chính liền nghĩ ra một chủ ý có lẽ có thể khiến muội muội vui vẻ trở lại.

Nó chạy đến tiểu viện của tam sư thúc. Lúc này Tô Minh Họa đang dùng dầu kiếm lau kiếm Minh Triều, ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm, nghiêng tai lắng nghe thanh âm sóng nước cuồn cuộn, mặt hiện vẻ hài lòng: "Chính là thanh âm này." Thấy thân ảnh nhỏ nhắn của A Chính xuất hiện ở cửa viện, Tô Minh Họa thu hồi trường kiếm, lập tức vẫy tay gọi nó: “A Chính, sao lại đứng mãi ngoài cửa thế, mau vào đi."

A Chính được mời mới bước chân vào trong viện. Tô Minh Họa cúi người giúp nó chỉnh lại cổ áo hơi lệch do vội vàng chạy tới: "Có chuyện gì mà tìm đến tam sư thúc thế?"

"Tam sư thúc, người có thể cho con một cái hồ lô được không ạ?” A Chính ngượng ngùng, chỉ tay về phía giàn hồ lô xanh tốt trong viện, trên đó treo lủng lẳng đủ loại hồ lô lớn nhỏ, sắc màu rực rỡ.

"Con lấy hồ lô làm gì? Hồ lô này là ta trồng để ngắm, bên trong rỗng không, không thể luyện đan hay chế dược." Tô Minh Họa nghi hoặc hỏi.

"Con muốn làm một món quà tặng cho muội muội."

Tô Minh Họa bừng tỉnh, trong lòng đoán chừng A Chính muốn dùng hồ lô làm bình đựng nước cho muội muội, hoặc là chế thành vật trang trí gì đó. Dù chỉ để trong nhà như một chiếc bình hoa thì cũng rất đẹp mắt.

Nàng ta lập tức tung người bay lên ngọn giàn, hái xuống hơn mười quả hồ lô đủ loại màu sắc, vừa lớn vừa căng tròn đưa cho A Chính. Nó thu tất cả vào túi trữ vật: "Tạ ơn tam sư thúc."

"Còn thiếu gì thì cứ đến tìm tam sư thúc lấy nhé." Tô Minh Họa tươi cười nói với nó.

A Chính liên tục gật đầu.

Từ chỗ tam sư thúc trở về, A Chính lại về nhà lấy chút bút mực, lén lút chạy lên một bãi đất trống phía sau bụi cỏ trên đỉnh núi. Nó giữ lại quả hồ lô màu vàng mà mình ưng ý nhất để dùng sau, trước tiên lấy một quả hồ lô màu tím, tay cầm mộc kiếm rót linh khí vào làm thành đao khắc, bắt đầu khắc lên đế hồ lô một đồ án trận văn.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 154: ---