Trận văn dạng tổ hợp có chút phức tạp, đây cũng là lần đầu tiên A Chính thử vẽ tổ hợp bốn trận văn, hơn nữa bề mặt hồ lô lại cong cong lồi lõm, rất dễ trượt tay. Quả nhiên tay nó vừa run, một nét bị khắc sai.
Nó không nản lòng, lập tức cầm một quả hồ lô màu xanh lam tiếp tục luyện tập.
Liên tục thất bại thêm mấy lần, đến khi khắc đến quả hồ lô thứ sáu, rốt cuộc cũng thành công, vì quá chuyên chú mà trán A Chính đã lấm tấm mồ hôi nhỏ.
Có lẽ đi tìm tiểu sư thúc Cảnh Úc giúp đỡ thì sẽ đỡ vất vả hơn, nhưng đây là món quà nó muốn tự tay chế tạo để tặng cho muội muội, vì thế tự mình khắc vẽ mới có ý nghĩa.
Lúc này trong viện trên đỉnh núi, ánh dương rực rỡ, Tạ Thính đang nằm trên ghế trúc trong sân, tay cầm quạt mo che nửa khuôn mặt, lười nhác nhắm mắt chợp mắt nghỉ ngơi.
Nếu ngày xưa đã quen cuộc sống c.h.é.m chém g.i.ế.c giết, thì những ngày tháng an nhàn yên tĩnh như hiện giờ đối với hắn mà nói quả thật chẳng khác gì đang nghỉ phép.
Nếu vị kia không bế quan tu luyện khổ cực đến vậy thì hay biết mấy.
A Viên đang lấp ló tìm kiếm thứ gì đó, tiếng bước chân lách cách vang vọng, nàng đi đi lại lại khắp sân viện.
Vốn dĩ hai huynh muội thường ngày như hình với bóng, thế nhưng hôm nay sau khi ca ca học xong kiếm đạo lại chẳng thấy bóng dáng đâu. A Viên muốn tìm bạn đùa nghịch mà không có ai bầu bạn.
Tiểu cô nương khẽ gãi đầu, ngước nhìn nam tử đang lười biếng ngủ gật trên ghế trúc, cất tiếng hỏi: “Phụ thân, người có thấy ca ca đâu không ạ?”
“Trên đỉnh núi, nơi bụi cỏ có hoa đỗ quyên phủ rậm.”
Tạ Thính thậm chí chẳng buồn mở mắt, chỉ dùng thần thức khẽ lướt qua một lượt, liền chỉ rõ vị trí chính xác cho A Viên.
Tiểu tử kia từ sau bữa ăn đến giờ vẫn trốn mình nơi đó, loay hoay với mấy quả hồ lô đã rách nát, chẳng hay đang bày mưu tính kế gì.
A Viên lập tức rời khỏi sân viện, vội vã chạy đi tìm ca ca.
“Ca ca, sao huynh lại ẩn mình nơi đây?”
A Chính nào ngờ bản thân đã chọn nơi ẩn thân kín đáo đến vậy mà vẫn bị muội muội phát hiện. Chẳng thể giấu giếm thêm, cậu đành thành thật bày tỏ: “Ta muốn chế cho muội một hồ lô phi hành.”
A Viên vừa kinh ngạc vừa cảm động vô cùng, thốt lên: “Thật ư? Ca ca thật giỏi giang, lại có thể chế tạo ra pháp khí phức tạp đến vậy sao?”
“Ta đã khắc xong trận văn, giờ đã có thể sử dụng. Muội hãy thử xem sao.”
A Viên ngoan ngoãn nhận lấy hồ lô, thử rót linh khí vào. Linh khí lập tức thuận theo đường nét trận pháp mà vận chuyển một cách có trật tự. Hồ lô trong tay nàng trước tiên lơ lửng giữa không trung, kế đó Bội Hóa Trận liền kích hoạt, trong khoảnh khắc, thể tích hồ lô liền phồng to, biến thành một quả hồ lô lớn bằng một con bê con.
A Chính vốn nghĩ hồ lô này chỉ để hai huynh muội cùng cưỡi, bởi vậy không khắc Bội Hóa Trận quá lớn. Dựa theo hình dáng vốn có của hồ lô, miệng hồ lô đủ cho một đứa trẻ ngồi, còn phần lõm giữa hai bầu hồ lô cũng vừa vặn cho một đứa khác.
A Viên liền trèo lên miệng hồ lô an tọa, đoạn kéo ca ca ngồi phía sau. Hai huynh muội cứ thế cưỡi hồ lô bay lượn một vòng quanh đỉnh núi hoang vắng, vô cùng khoái hoạt. A Viên yêu thích hồ lô này đến nỗi không ngớt lời ca ngợi ca ca: “Bay thật ổn định, lại còn thoải mái hơn cưỡi kiếm gỗ nhiều!”
Hơn nữa, A Viên còn nhận thấy việc điều khiển hồ lô này tiêu hao linh khí ít hơn cưỡi kiếm rất nhiều. Dưới sự phụ trợ của Tụ Linh Trận, lượng linh khí tiêu hao gần như không đáng kể.
---