Chỉ thấy hai đứa trẻ ngồi trên một con linh ong sặc sỡ muôn màu, chầm chậm hạ cánh xuống sân viện.
Tạ Thính ngắm nhìn cặp cánh rực rỡ kia, chúng y hệt màu tấm chăn trên tay hắn. Lông mày hắn khẽ nhướng, trong lòng chợt hiểu ra hai vết thủng trên tấm chăn chính là do lũ tiểu quỷ này gây nên.
Hai đứa trẻ trông thấy phụ thân cầm tấm chăn rách, trong lòng không khỏi giật mình chột dạ, vội vàng đáp đất, nhảy khỏi lưng ong mật.
A Viên dè dặt hỏi nhỏ: "Phụ thân, hôm qua chúng con khó lòng tìm được thứ gì để làm cánh cho ong mật, nên mới lấy một mảnh vải nhỏ từ chăn ra. Người sẽ không tức giận chứ?"
"Vậy số vải còn lại này các con dùng làm gì?" Tạ Thính vừa cười vừa chẳng cười, hỏi ngược lại.
A Chính suy nghĩ một lát, liền đề nghị: "Có thể làm thêm vài cái cánh nhỏ nữa, phòng khi hữu sự cần thay thế."
Cũng không phải là không được.
Tạ Thính ngắm nghía một lúc, nhìn con ong mật hai má hồng lè, được sơn màu cầu vồng lòe loẹt bên cạnh hai đứa, quả thực khó lòng lý giải được gu thẩm mỹ của bọn trẻ.
Thật sự là xấu lạ.
Nhưng thứ xấu tột độ trong mắt hắn lại là "kỳ phẩm trác tuyệt" trong mắt các tân đệ tử đồng lứa.
Những ngày gần đây, câu mà các chưởng quỹ tiệm pháp khí dưới chân núi bị hỏi nhiều nhất là: "Ở đây có bán hồ lô ong mật không?"
Pháp khí hình hồ lô vốn đã không nhiều, loại được ưa chuộng nhất thường là Linh Chu hoặc Đài Liên Hoa.
Các chưởng quỹ bị hỏi đến mức ngớ người, không sao hiểu nổi, bởi cả đời họ chưa từng nghe tới cái gọi là hồ lô ong mật.
Tịch Tri Nam mấy ngày nay cũng không ít lần chạy tới các tiệm pháp khí tìm kiếm, kết quả là chẳng nơi nào bán cái hồ lô ong mật, đến giờ vẫn không biết hai đứa trẻ kia kiếm ở đâu ra.
Hắn thấy hai đứa nhỏ mỗi ngày cưỡi ong mật đi học về, bay đến đâu cũng khiến người ta trầm trồ.
Nhịn mấy ngày, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa.
Hôm đó sau khi tan học, hai đứa trẻ vừa cưỡi ong mật chuẩn bị cất cánh thì bị Tịch Tri Nam từ phía sau gọi lại: "Đứng lại!"
Hai đứa trẻ ngoái đầu, thấy là Tịch Tri Nam thì không muốn để ý, chân vừa đạp đã định bay lên không trung.
Tịch Tri Nam vội vàng bước nhanh tới: "Hồ lô ong mật của các ngươi có bán không?"
A Viên lập tức khoanh tay, quay đầu đi: "Không bán!"
"Ta trả giá cao."
"Dù thế cũng không bán."
Đây là quà ca ca tặng muội, dù có bao nhiêu linh thạch cũng không thể nào đổi được.
A Chính liếc nhìn Tịch Tri Nam, ghé sát tai A Viên thủ thỉ: "Con này không bán, nhưng chúng ta có thể làm cho hắn cái mới."
"Ngươi trả bao nhiêu linh thạch?" A Chính hỏi.
"Các ngươi cứ ra giá." Tịch Tri Nam hào sảng đáp lời.
A Chính nghĩ bụng, tuy hồ lô này là lấy trong viện tam sư thúc, vải chăn và màu nước cũng không đáng bao nhiêu, nhưng tiền công của bọn trẻ vẫn phải được tính toán rõ ràng.
Ong mật đẹp như vậy, ít nhất cũng phải đổi được hai trăm xâu đường hồ lô chứ?
A Chính giơ hai ngón tay: "Vậy thì hai... Thôi, hai khối linh thạch vậy."
"Hai trăm linh thạch? Thành giao!" Tịch Tri Nam không chờ thêm giây nào mà gật đầu cái rụp. Nhìn thấy hai đứa trẻ tròn mắt kinh ngạc, hắn cau mày nói: "Chẳng lẽ ngươi định đòi tới hai ngàn linh thạch? Cái hồ lô phi hành chở được năm mươi người ở tiệm pháp khí còn chẳng quá năm trăm linh thạch."
"Hai trăm thì hai trăm, nhưng phải đến mai bọn ta mới giao được."
"Mai thì mai, đây là hai trăm linh thạch, bổn thiếu gia cũng không tin các ngươi dám bội ước."
Tịch Tri Nam sợ hai đứa đổi ý, lập tức lôi trong túi trữ vật ra hai trăm khối linh thạch, trút xuống thành một đống lớn dưới đất, sáng lấp lánh tựa gò núi nhỏ.
---