Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 161: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

A Viên hoảng hốt, vội thi triển một chiêu Thuật Thủy Tiễn để dập tắt ngọn lửa.

Cảnh trưởng lão cúi đầu nhìn bộ râu ướt nhẹp đang nhỏ nước tong tong, giận dữ quát lớn: "Phương Viên!"

A Viên vội vàng giơ tay chỉ về phía chân trời, cố chứng minh mình không cố ý: "Cảnh trưởng lão, ngài nhìn kìa!"

Chỉ thấy nơi nó chỉ, một con tiên hạc dáng vẻ yêu kiều đang nhẹ nhàng bay lượn giữa tầng mây. Nơi cánh vỗ qua, tựa hồ có kim vụ rơi rắc, khiến mây trắng cũng nhuốm thành sắc lành của tường vân. Con tiên hạc ấy trông thật kỳ vĩ!

Nếu nó không nhìn lầm, trong miệng con tiên hạc còn ngậm một phong thư.

Cảnh trưởng lão thoáng đổi sắc mặt khi thấy tiên hạc có thể nhuộm sắc mây trời kia. Vừa niệm chú pháp Thuật Tịnh Trân chỉnh lý lại bộ râu, ngài vừa quay sang nói với các đệ tử: "Buổi khảo hạch hôm nay kết thúc, chúng con tan học."

Vừa dứt lời, ngài lập tức ngự kiếm bay vút lên không, đuổi theo tiên hạc.

A Viên chụm tay thành loa, hô lớn: "Trưởng lão còn chưa đánh giá cho ta!"

"Giáp Thượng!"

Cảnh trưởng lão vội vã ném lại một câu, ngự kiếm đã biến mất dạng.

Chúng đệ tử nhìn nhau nghi hoặc. Từ trước đến nay, mỗi lần Cảnh trưởng lão không kéo dài giờ học đã là may mắn. Ấy vậy mà hôm nay ngài lại chủ động cho tan học sớm, quả thực là chuyện chưa từng có.

Con tiên hạc kia bay một đường thẳng tới chủ phong. Nơi nó đi qua, tường vân lóng lánh, đệ tử trong môn đều trầm trồ bàn tán.

Ngu Vọng Khâu tựa hồ đã sớm biết tin tức, đang đứng đợi tại quảng trường. Tiên hạc kia dùng mỏ giao thư cho Ngu Vọng Khâu xong liền vỗ cánh ung dung bay đi.

Ngu Vọng Khâu đón nhận phong thư, xoay người bước vào đại điện Chấp Sự Đường. Mấy vị trưởng lão nghe tin tức, nối tiếp nhau chạy đến tụ họp trong điện, nín thở tập trung, chờ chưởng môn mở thư xem tin tức.

Linh khí trong lòng bàn tay Ngu Vọng Khâu nhẹ nhàng lướt qua dấu hỏa ấn bằng sáp khắc phù hiệu Tiên Minh trên phong thư. Dấu ấn lập tức vỡ vụn. Ông ta cẩn trọng rút tờ giấy mới bên trong ra, chỉ mới liếc mắt nhìn qua một lượt, tiếng cười sang sảng như chuông lớn liền vang vọng khắp đại điện, xua tan không khí căng thẳng.

"Thành công rồi, thành công rồi!"

Lời này của Ngu Vọng Khâu khiến các vị trưởng lão nhất thời chưa hiểu ra ngọn ngành.

Nến đã tắt, xiêm y đã cởi, giữa nam nữ đôi bên còn gì phải câu nệ?

“Nếu ngươi trợ giúp ta... ta ắt sẽ báo đáp hậu hĩnh.” Trần Gia Ly dùng ngón tay ngọc ngà khẽ chọc vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của chàng, ánh mắt nàng ánh lên vẻ kiêu ngạo pha lẫn quyến rũ c.h.ế.t người, dán chặt lên đôi môi mỏng kia của vị nam tử.

Nàng rướn người tới.

Nhưng vị nam tử kia lại xoay mặt đi, tránh nụ hôn của nàng. Chàng cúi đầu, giọng nói khàn đục trầm thấp: “Là do cô nương tự tìm lấy.”

“Phải... thành giao.” Trần Gia Ly nắm lấy tay chàng đặt lên đôi gò bồng đảo căng tròn của mình, khẽ ấn xoa. “Chúng ta, bắt đầu thôi!”

“Cô nương ráng chịu thêm chút nữa, không phải ở đây.” Chàng liếc nhìn con đường phía trước, cỗ xe ngựa này sao đi mãi chưa tới tửu điếm!

“Được, vào khách điếm, ta sẽ trả tiền phòng…”

“…” Nàng ta gấp gáp đến thế sao?

Khốn kiếp, thân thể mềm mại nóng bỏng của nàng cứ cọ xát vào người chàng, bàn tay còn tham lam vuốt ve nơi căng đầy ấy mà nắn bóp, quả thực sảng khoái đến nỗi khó lòng buông tay.

“Ưm…” Trần Gia Ly ghé vào bên tai Tuấn Phong khẽ rên rỉ, đôi chân thon dài đã vòng lên hông chàng, cả thân thể tựa một con rắn nước, quấn chặt lấy Tuấn Phong.

“Chàng hãy mau hơn chút đi …” Dược tính trong cơ thể Trần Gia Ly không ngừng cuộn trào, nhất là bụng dưới, vừa khó chịu vừa nóng như lửa đốt, nàng rất muốn, cực kỳ muốn... một sự xâm nhập mãnh liệt.

“Được rồi …” Rốt cuộc thì Tuấn Phong cũng đã tới cửa khách điếm. Sau khi ném cho tiểu nhị một nén bạc, chàng lập tức ôm lấy Trần Gia Ly, chẳng màng ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân mà thẳng bước lên lầu.

Trần Gia Ly ngồi trên đùi Tuấn Phong, vùi mặt vào hõm cổ hít hà khí tức nam tính của chàng, hơi thở nóng rực, chiếc lưỡi thơm tho còn tinh nghịch l.i.ế.m lên yết hầu gợi cảm kia.

Một tay Tuấn Phong ôm chắc lấy Trần Gia Ly để nàng ngồi yên, một tay đẩy cửa phòng.

Cánh cửa phòng vừa khép lại, Tuấn Phong đã không nhịn được mà giật tung đai lưng của Trần Gia Ly. Nàng đu lấy cổ chàng, hai chân nàng tách rộng để giúp chàng tiến sâu hơn.

Xiêm y, nội khố rất nhanh đã trượt xuống, đôi chân dài trắng nõn đập thẳng vào mắt, kích thích thị giác của nam tử kia. Chàng cũng vội vã cởi bỏ đai lưng, kéo phăng vạt áo dưới, giải phóng cự vật đã sưng trướng.

Vật cứng rắn nóng hổi cọ vào nơi hạ thể đã ướt át của Trần Gia Ly khiến nàng phát điên. Đôi chân dài choàng lên eo chàng, không chờ đợi thêm giây phút nào, nàng chủ động nhắm thẳng vào cửa huyệt rồi mạnh mẽ ấn xuống.

Quá lớn, không vào được.

Cảm giác vừa căng vừa đau khiến chân mày Trần Gia Ly cau lại, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ưm ưm, tỏ vẻ bất mãn.

Trán Tuấn Phong đã lấm tấm mồ hôi, chàng theo bản năng dùng hai tay ghì chặt vòng eo mềm của nàng rồi thúc một cái thật mạnh bạo.

Cả hai nhất thời sững sờ, mắt đối mắt.

Sau khi xong xuôi, chàng rút ra, tiện tay kéo y phục che đi phần hạ thân rồi bước đến dũng gỗ trong góc phòng múc nước rửa ráy. Đến cả một cái liếc mắt chàng cũng không thèm dành cho nữ nhân vừa bị mình giày vò trên giường.

Trần Gia Ly kiệt sức nằm trên giường, thân thể mềm nhũn. Dục dịch từ nơi riêng tư chảy dọc xuống đùi, thấm ướt một mảng lớn ga giường.

Vẫn chưa đủ.

Cơ thể vẫn còn trống rỗng, khao khát nhiều hơn thế.

Đó là cảm giác thôi thúc tựa như từ tận nơi sâu thẳm của bản năng nguyên thủy vọng ra.

Trần Gia Ly đưa tay cởi nốt chiếc yếm vướng víu, đôi gò bồng đảo trắng như tuyết hoàn toàn được giải phóng. Cả thân thể ngọc ngà trần trụi đang không ngừng tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất.

Gương mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước, ánh nhìn mê man. Đôi tay nàng tự vuốt ve thân thể của chính mình, miệng nhỏ khẽ đóng mở, tiếng rên rỉ mê hoặc cứ thế vang lên, khuấy động căn phòng, mang theo một sức cám dỗ khó cưỡng đối với bất cứ nam tử nào.

Tuấn Phong đang đứng bên dũng gỗ, cả cơ thể vẫn còn khẽ run lên vì khoái cảm mãnh liệt vừa rồi. Chàng cảm nhận rất rõ mọi chuyện vừa rồi, nhất là khi tiến vào còn có một tầng ngăn cách mỏng manh… Chàng thậm chí còn có ảo giác rằng mình đã thực sự phá vỡ tấm màng trinh tiết của một thiếu nữ chưa từng trải sự đời.

Nghĩ rồi chàng lại lắc đầu, thầm cười bản thân thật ngây ngô.

Tiếng nước tắt, tiếng rên rỉ nỉ non bên ngoài vọng vào, dục hỏa trong lòng Tuấn Phong vừa được dập tắt lại bừng bừng bốc cháy. Chàng cúi xuống nhìn vật kia của mình mà thở dài thỏa hiệp.

“Lần đầu nếm trải mùi đời, cũng không nên quá khắc nghiệt với bản thân …”

Tuấn Phong chỉ khoác hờ một chiếc áo mỏng rồi bước ra ngoài. Chàng sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bản thân vô cùng thích thú với cơ thể của người phụ nữ này, chỉ muốn mãi đắm chìm trong đó…

Huống hồ, người ta còn đang rất cần chàng giúp đỡ đó thôi!

Nếu bây giờ để nàng ra ngoài, hoặc nếu đêm nay nàng không gặp mình … Chàng tưởng tượng đến cảnh sẽ có một, hoặc nhiều nam nhân khác làm như vậy với nàng. Bỗng nhiên tận đáy lòng chàng trào dâng một cỗ lửa giận vô cớ, bước chân chàng đi nhanh hơn, đứng ngay trước mặt nữ nhân đang tựa lưng vào cột giường mà rên rỉ nỉ non.

Trần Gia Ly đang đắm chìm trong cảm giác đê mê, thì bỗng nhiên một đôi chân rắn chắc lọt vào tầm mắt của nàng. Bắp chân gân guốc, đầy khí lực nam tính, nàng nhìn tiếp lên trên. Hết rồi, cái áo mỏng c.h.ế.t tiệt.

Nàng giơ tay muốn kéo cái thứ kia ra.

Bàn tay Trần Gia Ly bị người đàn ông giữ lại.

Tuấn Phong ngồi xuống, tay bắt lấy cằm nàng, nâng gương mặt đang dán mắt vào nơi riêng tư của mình lên. Mắt đối mắt.

Thật diễm lệ câu dẫn! Chàng nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của nàng, nhất thời cổ họng cũng trở nên khô khốc.

Chàng chưa bao giờ hôn một nữ nhân, thế nhưng vào lúc này lại kích động lạ thường, chỉ muốn nuốt chửng nàng bằng một nụ hôn. Muốn nếm thử hương vị cái miệng nhỏ của nàng, xem có tuyệt vời giống như thân thể ngọc ngà kia hay không.

Nghĩ là làm, chàng cúi xuống, bá đạo hôn lên đôi môi kia, tham lam hung hăng muốn hút hết mật ngọt từ trong đó. Chiếc lưỡi của chàng luồn lách qua hàm răng đều tăm tắp của nàng, tấn công vào bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho kia mà mút mát.

Trần Gia Ly vòng tay qua vai chàng, đôi tay vẫn không từ bỏ ý định, nó lần mò xuống phía dưới giật phăng chiếc áo mỏng ra sau đó cầm lấy cự vật cứng rắn kia vuốt ve.

“Nàng tên gì?” Tuấn Phong bế Trần Gia Ly đặt lên giường.

“Tên?” Gia Ly bám lấy cổ chàng, ghé vào bên tai thì thầm: “Tiểu Ly, tiểu hồ ly đây.”

Sau đó nàng nở một nụ cười quyến rũ lả lướt, khẽ cất lời: “Đêm nay bản cô nương sẽ ân sủng ngươi, nếu làm tốt sẽ có thưởng, còn không mau lên!”

Cảnh trưởng lão chợt nghĩ đến điều gì đó, liền cất lời hỏi: "Chưởng môn, đơn xin tổ chức đại hội tỷ thí tông môn đã được phê chuẩn chăng?" Khóe mắt Ngu Vọng Khâu cong cong, hiện rõ nếp nhăn đuôi cá, vui vẻ gật đầu đáp: "Không sai, địa điểm tổ chức đại hội tỷ thí tông môn lần này chính là tại Linh Tiêu Tông của chúng ta!"

Cứ mỗi ba năm, một trăm tông môn lại liên hợp tổ chức một kỳ đại hội tỷ thí để các đệ tử giao lưu so tài, đây được xem là đại sự hiếm thấy trong tu chân giới. Địa điểm tổ chức do các tông môn thay phiên đảm nhiệm, Tiên Minh sẽ lựa chọn thông qua hình thức bỏ phiếu trong số các đơn vị đã đăng ký.

Thực lực của Linh Tiêu Tông tuy đủ mạnh, Phương Dao cũng từng vài lần đoạt ngôi đầu trong đại hội tỷ thí, vậy mà bao lần đăng ký đều bị loại. Nguyên nhân lại chỉ vì quá nghèo.

Kiếm tu ba đời bần hàn, tuy chưa đến mức không đủ miếng ăn, nhưng đến cả chưởng môn và đại đệ tử cũng phải dựa vào luyện đan, luyện khí để kiếm thêm thu nhập, đủ để thấy tình hình tài chính của tông môn còn kém hơn cả vài tiểu tông khác.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 161: ---