Phương Dao vừa rời khỏi động phủ của Thôi trưởng lão liền gặp Tô Minh Họa và Cảnh Úc đang ngự kiếm đáp xuống.
Nàng khẽ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ nhị vị cũng được Thôi trưởng lão triệu kiến sao?"
Đôi mắt Cảnh Úc sáng rực: "Đại sư tỷ, Thôi trưởng lão cũng gọi người sao?"
Động phủ của trưởng lão vốn là nơi thanh tịnh, Tô Minh Họa liếc nhìn vào trong phủ, chỉ sợ tiếng của tiểu sư đệ đã khiến Thôi trưởng lão biết bọn họ tới nơi: "Sư đệ, đại sư tỷ, chúng ta vào trước thưa chuyện với trưởng lão rồi hẵng nói sau."
Phương Dao gật đầu, bèn đứng chờ ngoài viện một lát.
Không bao lâu sau, Cảnh Úc và Tô Minh Họa đều mang vẻ mặt buồn bã bước ra. Đi được một đoạn, cả ba mới bắt đầu trò chuyện.
"Thôi trưởng lão đưa cho ta một gói hạt giống linh trà, nói ta khéo tay chăm hoa cỏ, bảo ta trông ở hậu viện nhà mình, sau này có khách tới chơi thì pha trà đãi khách." Tô Minh Họa tuy tức giận nhưng không dám từ chối: "Lão Thôi trưởng lão tính toán quả là lão luyện, chẳng trách sư phụ lại giao quyền quản lý tài chính cho lão, đến cả mảnh đất nhỏ trong viện của ta cũng không buông tha. Viện của ta toàn là dược thảo, còn chỗ đâu để trông linh trà nữa."
"Sư tỷ còn may mắn đó, người có biết Thôi trưởng lão giao cho ta việc gì không?" Cảnh Úc nhíu mày, oán khí đầy bụng: "Lão chỉ cho ta một vạn linh thạch, bảo ta tìm vài đệ tử am hiểu trận pháp, xây hai đại trận truyền tống trên núi và dưới núi."
Tính ra năm nghìn linh thạch cho một trận truyền tống chỉ đủ mua nguyên liệu thôi, ai lại chịu làm không công việc vất vả này chứ?
Nói ra thì hầu như đại tông nào cũng bố trí trận pháp truyền tống để tiện cho đệ tử đi lại, chỉ riêng Linh Tiêu Tông là không có. Việc qua lại đều nhờ đệ tử ngự kiếm phi hành, làm bọn họ than ngắn thở dài không dứt.
Năm nào tông môn cũng nói sẽ xây, nhưng năm nào cũng trì hoãn. Lần này đảm nhiệm tổ chức đại hội trăm tông, chưởng môn rốt cuộc mới hạ quyết tâm xây trận truyền tống.
"Nghe nói Kim Dương Tông lúc tổ chức đại hội đã bỏ ra mấy vạn linh thạch, vậy mà chưởng môn chúng ta vẫn cứ muốn nhận, chẳng hiểu lão đang toan tính điều gì?" Cảnh Úc cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Tiểu sư đệ, chuyện này ngươi chưa hiểu đâu."
Tô Minh Họa biết chút nội tình, liền giảng giải: "Tuy đơn vị tổ chức đại hội phải lo liệu ăn ở đi lại cho đệ tử các tông tới dự, nhưng trong đó cũng có không ít đường để tìm chút lợi nhuận."
"Như Kim Dương Tông bề ngoài tuy lỗ vốn, nhưng trong thời gian tổ chức đại hội không ít lần giới thiệu hiệu quả luyện khí từ khoáng thạch của mình cho chưởng môn các tông. Ngay sau khi đại hội kết thúc, Vạn Pháp Tông và Tàng Cơ Các đã kết giao mối làm ăn lâu dài, mua bán khoáng sản cùng họ, Kim Dương Tông coi như thu về món lợi khổng lồ."
Tô Minh Họa nghĩ ra điều gì, lại xoa cằm trầm ngâm: "Ta đang suy nghĩ liệu chúng ta có thể nhân cơ hội tổ chức đại hội lần này bày chút buôn bán, kiếm thêm chút lợi lộc không?"
Cảnh Úc nhướng mày: "Là buôn bán chi đây?"
"Ngươi xem, nhị sư huynh tinh thông luyện khí, tiểu sư đệ ngươi am hiểu vẽ trận phù, còn ta lại tinh tường thuật luyện đan, thứ nào cũng chẳng kém cạnh ai. Tông môn chúng ta đệ tử vốn ít ỏi, chỉ tiêu tuyển mộ cũng chẳng mấy, dẫu những vật này giá trị không cao, nhưng khi đệ tử các đại tông môn tề tựu, tùy tiện một người trong số họ cũng đã phú quý hơn đệ tử bổn môn chúng ta bội phần rồi."
Vừa nhắc đến chuyện mưu sinh, Tô Minh Họa liền lập tức phấn chấn hẳn lên, cười nói với Phương Dao rằng: "Đại sư tỷ chỉ cần chuyên tâm đánh bại quần hùng trong đại hội tông môn, giành lấy ngôi đầu bảng, đoạt lấy tiên thưởng, tiện thể 'nhổ lông dê' của sư phụ là được rồi."
---