"Dao Nhi, ngươi vừa mới xuất quan e là vẫn còn chưa hay biết, gần đây trong tông môn ta vừa xảy ra một chuyện đại hỉ."
Phương Dao vừa xuất quan đã vội vã đến ngay, đích thực chưa nghe thấy chuyện đại hỉ. Đối với nàng mà nói, việc hai đứa nhỏ đạt Giáp Thượng trong khảo nghiệm thuật pháp đã là một hỷ sự không nhỏ. Song nàng cũng biết chuyện mà Thôi trưởng lão muốn nói chắc chắn không phải chỉ đơn giản như vậy.
Thôi trưởng lão cũng không dài dòng nữa, liền nói thẳng: "Hôm nay Tiên Minh phái tiên hạc đưa tin, đại hội tông môn lần này đã định sẽ được tổ chức tại tông ta."
Phương Dao nghe vậy cũng kinh ngạc.
Sư phụ nàng từ lâu đã canh cánh trong lòng, mong muốn được tổ chức đại hội tông môn, song năm nào cũng không được thông qua. Năm nay rốt cuộc cũng đoạt được cơ hội hiếm có này, không khỏi khiến người ta vui mừng khôn xiết.
Quả thực là một mối đại hỷ sự, song lại can hệ gì tới nàng?
"Thôi trưởng lão, người truyền âm bảo có việc thương nghị cùng ta, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Phương Dao chẳng ngần ngại hỏi thẳng.
Thôi trưởng lão biết nàng vốn không phải kẻ ưa quanh co lòng vòng, bèn nói thẳng thừng: "Chưởng môn rất coi trọng đại hội lần này, dặn dò ta nhất định phải tổ chức chu đáo. Nhưng tình hình tài chính của bản tông thì ngươi cũng rõ mười mươi..."
"Khi ấy phải tiếp đãi đệ tử của trăm tông, không chỉ phải lo liệu miếng ăn, chỗ ở, đi lại cho họ, chỉ riêng chuyện túc xá thôi cũng đủ khiến người ta đau đầu nhức óc rồi."
"Chưởng môn đem gánh nặng này giao phó cho ta, khiến ta đây cũng đang phiền não khôn nguôi. Bảo là phải mở rộng nguồn thu, thắt chặt chi tiêu, nhưng tông ta lấy đâu ra nguồn mà mở rộng, chi bằng chỉ có thể nghĩ cách tiết giảm thôi."
Thôi trưởng lão vừa nói vừa thở ngắn than dài cả buổi, cuối cùng mới đi vào trọng tâm vấn đề.
"Ngươi xem, đệ tử thân truyền của chưởng môn, tiêu chuẩn mỗi người đều được cấp một viện tử hai gian. Viện phía tây vốn là chỗ dành cho khách nhân ghé thăm, nhưng từ sau khi Tạ Thính dẫn theo hai hài tử kia lên núi, viện đó đã để cho bọn họ ở."
"Thật ra viện của ngươi đủ cho một nhà bốn người ở dư dả, hiện tại phòng ốc còn thiếu thốn, ngươi có thể để Tạ Thính và hai đứa nhỏ chuyển qua ở cùng mình, nhường lại viện kia cho khách nhân không?"
Thôi trưởng lão tuy chưa nói ra lời, nhưng ý tứ đã rõ ràng: đã nhận hài tử rồi, một nhà bốn người còn muốn chia ra ở làm gì?
Viện ấy rộng lớn như vậy, tám người ở cũng còn dư dả, tại sao lại độc chiếm thêm một viện nữa?
Phương Dao trầm mặc. Nàng đặt chén trà xuống, ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ tông môn thật sự đã túng quẫn đến mức này sao?"
"Dao Nhi à, ngươi không làm chủ nhà nên không biết gạo củi đắt đỏ ra sao đâu. Tông môn ta trên dưới mấy nghìn người, chỉ riêng khoản bổng lộc hàng tháng đã là một khoản chi không nhỏ. Một khối linh thạch ta còn muốn chẻ làm đôi mà dùng, quả thật vô cùng khó khăn."
Thôi trưởng lão chau mày than thở: "Ta đã an bài đệ tử xây thêm phòng ở dưới núi, nhưng phòng xá vẫn vô cùng chật chội, đương nhiên tiết kiệm được một gian thì quý giá một gian."
Phương Dao biết rõ tông môn quả thực không mấy dư dả tiền bạc, lần này còn đứng ra tổ chức đại hội trăm tông tham dự, vốn là chuyện hao tổn linh thạch vô cùng.
Trong lúc tông môn đang trải qua thời kỳ gian khó như vậy, nàng quả thực không tiện độc chiếm hai viện, đành cắn răng chấp thuận: "Ta biết rồi, Thôi trưởng lão. Ta sẽ sớm thu dọn viện tử, nhường lại cho người khác."
---