Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 190: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Thấy Tạ Thính phủ nhận, Phương Dao trầm ngâm chốc lát, đưa tay xoa xoa vầng trán vẫn còn ngái ngủ sau khi vừa tỉnh dậy.

Có lẽ chỉ là ảo giác của nàng mà thôi...

Thấy Phương Dao không tiếp tục truy hỏi, một lớn một nhỏ liền trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mới sáng sớm đã gặp phải một phen kinh hồn bạt vía, sau khi được phụ thân búi tóc xong, A Viên mang theo nỗi chột dạ kéo ca ca chạy ra khỏi nhà, cưỡi Hồ lô ong mật đi học.

Buổi học Tâm Kinh sáng nay Thôi trưởng lão định khảo hạch việc chép lại nửa bộ kinh văn. Trước mặt mỗi đệm ngồi đều đã được bày sẵn án thư nhỏ cùng bút mực, giấy nghiên đầy đủ.

Hai đứa trẻ chọn chỗ ngồi ở hàng sau, bọn chúng đã thuộc làu làu kinh văn, thậm chí viết cũng không một nét sai sót, trong lòng vô cùng tự tin.

Tịch Tri Nam ngồi sau hai đứa một hàng, thường ngày hắn luôn là người đến sớm giữ chỗ, nhưng kể từ khi trên đỉnh đầu mọc nấm, hắn thấy xấu hổ, chỉ dám ngồi hàng cuối để thính giảng.

Thôi trưởng lão lấy sa lậu ra, đặt lên bàn bắt đầu tính giờ. Trong giảng đường lúc này chỉ còn vọng lại tiếng mài nghiên và tiếng bút sột soạt trên giấy.

Tịch Tri Nam mới chép được một nửa thì quên mất đoạn sau viết thế nào, cắn đầu bút, suy tư khốn khổ, nhưng cái đầu lâu lâu lại ngứa ngáy không thôi, khiến hắn chẳng thể nào tập trung được nữa.

Hắn làm theo lời dặn của y sư, ngày nào cũng chăm sóc tưới nước cho mấy cây nấm trên đầu, thế nhưng chúng lại ngày một lớn hơn, không biết đến bao giờ mới đáo hạn mà rụng xuống.

Bình thường hắn không dám đội mũ, sợ đè hỏng mấy cây nấm này. Những ngày gần đây đi đến đâu hắn cũng nghe thấy đệ tử khác nhạo báng sau lưng.

Hồi trước hắn từng cười nhạo A Chính là củ khoai mọc mầm, ai ngờ bây giờ kẻ bị chế giễu lại hóa ra là chính ta.

Tịch Tri Nam càng nghĩ càng bực bội, đặc biệt là khi ngẩng đầu lên nhìn thấy hai huynh muội kia đã buông bút từ lúc nào, trên giấy đã kín đầy chữ, dường như đã chép xong từ lâu. A Viên chống cằm, đầu gật gù, sắp sửa ngủ gật.

Tịch Tri Nam trong lòng càng thêm khó chịu khôn tả.

A Viên hôm nay mặc đạo bào rộng thùng thình, lúc ngồi khoanh chân, tà áo choàng xòe rộng phủ kín chiếu. Tịch Tri Nam định thu ánh mắt lại, thì bỗng phát hiện dưới tà áo nó dường như có vật gì lùm lên, còn khẽ lay động.

Hắn dụi mắt nhìn kỹ lại thì vật đó đã biến mất.

Thứ vừa rồi là gì vậy? Là chuột chăng?

Tịch Tri Nam cau mày, không đúng, cảm giác kia tựa hồ như... một cái đuôi?!

Hắn đột nhiên sực nhớ một chuyện, lần trước trèo tường nhà hai huynh muội này, định bụng trộm ngọc bội, lúc chạy trốn hắn lờ mờ nhìn thấy bên cửa sổ có bóng hình Phương Viên với đôi tai dựng thẳng đứng. Khi đó trời tối, lại nhìn không rõ, nên hắn cũng chẳng để ý.

Vật phồng lên vừa rồi chẳng lẽ thật sự là một cái đuôi?

Tịch Tri Nam giật mình kinh hãi, càng ngẫm càng thấy suy đoán này hợp tình hợp lý.

Hai huynh muội này học gì cũng nhanh lạ thường, dẫn khí nhập thể đột phá nhanh như chớp đã đành, ngay cả thuật ngự kiếm và các loại thuật pháp khác, mỗi lần Cảnh trưởng lão giảng qua một lượt là bọn chúng đều lĩnh ngộ ngay lập tức. Nghĩ tới đây, Tịch Tri Nam lại nhớ đến một điểm dị thường khác.

Không lâu trước đây trong buổi khảo hạch môn thuật pháp, Phương Viên dùng Thuật Hỏa Cầu, sau đó lại dùng Thuật Thủy Tiễn khiến bộ râu của Cảnh trưởng lão ướt sũng, điều này chứng tỏ nó có song linh căn hệ Thủy và hệ Hỏa.

Nhưng tại sao lại có thể thi triển Thuật Sinh Trưởng của hệ Thổ chứ?

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 190: ---