Lúc trước Giải sư tỷ chẳng phải đã nói huynh muội bọn chúng giống hệt như hắn, đều là song linh căn sao?
Song linh căn sao có thể tu luyện được thuật pháp cả ba hệ?
Chỉ có thể là hoặc Giải sư tỷ đã nói dối, hoặc là A Viên biết yêu thuật!
Tịch Tri Nam tựa như vừa phát hiện ra một bí mật động trời, kích động đến nỗi trái tim đập thình thịch không thôi.
Không sai, bọn chúng nhất định là yêu tộc, nếu không thì sao có thể học thuật pháp nhanh như vậy! Nghe đồn yêu tộc cực kỳ tinh thông việc thi triển thuật pháp, nói không chừng dưới tà váy A Viên còn giấu một cái đuôi lớn!
Phát hiện được bí mật lớn làm Tịch Tri Nam chẳng còn tâm trí nào làm bài thi nữa, chỉ chuyên chú dán mắt vào gấu váy phía sau của A Viên.
Đợi đến khi vật phồng lên kia lại hiện ra, hắn lập tức bật phắt khỏi chỗ ngồi, lao nhanh tới túm lấy vạt váy của A Viên mà giật mạnh.
Dưới váy trống rỗng, Tịch Tri Nam tròn mắt kinh ngạc không thôi, đuôi đâu rồi?!
"Bốp!"
Phản ứng của A Viên cực kỳ mau lẹ, lập tức vung tay giáng cho Tịch Tri Nam một cái tát thật vang.
Nó hoảng sợ vội lấy tay che váy, bật lùi một bước, vừa giận vừa thẹn, chỉ tay vào mặt Tịch Tri Nam mà mắng: "Ngươi! Ngươi giở trò gì thế, lại dám lật váy ta! Tên vô sỉ!"
Trên má Tịch Tri Nam in rõ năm dấu ngón tay, hắn cũng định hỏi A Viên, rốt cuộc ngươi còn giấu cái đuôi chồn ở nơi nào?
Thế nhưng còn chưa kịp cất lời, A Chính đã đứng bật dậy, chẳng nói chẳng rằng giáng thẳng một quyền vào mặt hắn, trúng ngay sống mũi.
Tịch Tri Nam đau điếng, ngửa hẳn ra sau, m.á.u mũi đỏ tươi tức thì tuôn xối xả.
"Tịch Tri Nam, ngươi có ý gì? Dám ức h.i.ế.p tiểu muội của ta ư!" A Chính giận dữ quát lớn, lập tức rút tiểu mộc kiếm đeo bên hông, lao lên định liều mạng với hắn.
"Dừng tay lại!"
Thân hình phiêu dật của Thôi trưởng lão thoắt cái đã xông tới, dứt khoát tách ba đứa trẻ ra, nhíu mày hỏi: "Ba đứa các ngươi đang làm loạn gì vậy, cớ sao lại đánh nhau nữa?"
A Viên ấm ức chỉ tay vào Tịch Tri Nam, mách với Thôi trưởng lão: "Trưởng lão, hắn dám lật váy của A Viên ta!"
Tịch Tri Nam vội vàng lấy tay áo lau m.á.u mũi, lớn tiếng giải thích: "Thôi trưởng lão, bọn chúng chính là yêu vật! Vừa rồi con thấy váy A Viên khẽ động, bên trong chắc chắn có một cái đuôi!"
"Ngươi nói càn!" A Viên lấm lét đảo mắt, cố cãi lại: "Ta, ta nào có đuôi!" Càng chột dạ lại càng muốn tự chứng minh, A Viên liền kéo vạt váy lên, dù sao nàng cũng có mặc quần dài của đạo phục bên trong.
Dưới lớp váy chỉ có một chiếc quần dài bằng gấm màu hồng nhạt, nào thấy cái đuôi nào.
A Chính vội vàng đè tay muội muội xuống, gương mặt lạnh lùng giáo huấn: "Nữ nhi không được tùy tiện kéo váy lên."
"Nàng ta chắc chắn đã dùng yêu pháp để che giấu rồi!" Tịch Tri Nam hấp tấp phân trần: "Lần trước con leo tường còn thấy nàng mọc ra hai cái tai lớn trên đầu!"
Thôi trưởng lão không khỏi nhíu mày, không thể nhịn được nữa, khóe mắt khẽ giật, lớn tiếng quát ngắt lời hắn: "Ngươi ức h.i.ế.p nữ nhi của người khác, còn bịa đặt lý do hoang đường đến vậy, quả là vô pháp vô thiên! Ngươi lập tức ra ngoài chịu phạt cho ta!"
Tịch Tri Nam một bên ôm má đỏ ửng sưng tấy, một bên lau vệt m.á.u mũi, uất ức đến mức suýt bật khóc.
"Tại sao Thôi trưởng lão lại không chịu tin lời ta chứ?"
Hắn đứng trơ ra không chịu rời, cuối cùng bị Thôi trưởng lão túm lấy cổ áo, kéo xềnh xệch ra ngoài giảng đường, chịu gió lạnh đứng phạt.
Tan học, Tịch Tri Nam chặn đường đôi huynh muội, mũi bầm tím, mặt sưng đỏ, trông vừa thảm hại vừa tức tối, buông lời cảnh cáo: "Các ngươi cứ chờ đó, ta sớm muộn gì cũng vạch trần thân phận hồ yêu của hai ngươi!"
---