Hai đứa trẻ cúi đầu nhìn bát mì thơm ngào ngạt trước mặt, hai chiếc mũi nhỏ khẽ hít hà, đã thèm đến nhỏ dãi.
Tạ Thính ngồi bên cạnh tự mình trộn mì, nhưng dường như đây là lần đầu tiên hắn ăn loại mì cần trộn như vậy. Hắn học theo dáng vẻ của Phương Dao mà loay hoay một hồi, nước sốt vẫn còn đọng trên mặt, đáy bát mì vẫn trắng tinh như cũ.
Phương Dao không đành lòng nhìn tiếp, liền cầm lấy bát của hắn qua, giúp hắn trộn đều rồi trả lại.
"A Dao thật lợi hại." Tạ Thính mỉm cười rạng rỡ.
Chỉ là trộn mì thôi, có gì đáng để khen ngợi chứ? Phương Dao quay đầu sang chỗ khác, không biết nên nói gì cho phải.
"Mì trường thọ thật mỹ vị!"
Mì tương nước sốt sên sệt, mềm mại và thơm ngọt, hai đứa trẻ trên mặt đều lộ vẻ rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn. A Chính tò mò hỏi Phương Dao: "Mẫu thân, ăn mì trường thọ rồi sẽ sống lâu thật ạ?"
"Ừm..."
Phương Dao vốn định đáp sẽ sống đến ngàn năm, nhưng nghĩ đến thân phận phàm nhân của Tạ Thính, nàng ngập ngừng chốc lát rồi mới nói: "Sẽ sống đến trăm tuổi."
A Viên chớp chớp đôi mắt ngây thơ.
Trăm tuổi đã được xem là trường thọ rồi sao? Nhưng nếu so theo tuổi thọ của tộc hồ ly nhà nàng, sống đến ngàn năm vẫn còn bị xem là đoản mệnh.
"Mẫu thân, người cũng dùng thêm chút đi. Con nghe phụ thân nói sinh thần của chúng con cũng là ngày mẫu thân chịu đựng gian nan, bởi vậy, mẫu thân mới là người xứng đáng được đón mừng ngày này hơn chúng con."
A Viên cất giọng non nớt, lại nghiêm túc gắp thức ăn đặt vào bát Phương Dao.
Phương Dao đã không còn nhớ rõ mình và Tạ Thính quen biết ra sao, cũng chẳng thể nhớ ngày sinh của hai đứa nhỏ có từng chịu đựng khổ nhọc gì. Thế nhưng lời nói kia của A Viên lại khiến lòng nàng ấm áp một cách khó tả. "Được."
Dù vốn không mấy thèm ăn, nhưng vì câu nói kia của con gái, Phương Dao cũng không nén được mà ăn thêm mấy đũa.
Dùng bữa no nê, bước ra khỏi tửu lầu, Phương Dao vừa vặn trông thấy bên cạnh có một sạp sách nhỏ đang bày bán thoại bản.
Nàng bỗng nhớ tới mấy quyển thoại bản ở nhà viết về mối tình bi thương giữa người và yêu, quả thực không thích hợp cho trẻ nhỏ đọc, liền bước tới định chọn vài cuốn mới.
Mà hai đứa trẻ lại bị gian hàng bán kẹo đường ở phía bên kia thu hút ánh mắt.
A Viên nắm tay ca ca, sải chân chạy thẳng tới quầy nhỏ bán kẹo đường, đôi mắt sáng bừng nhìn chủ quán, lên tiếng: "Đại bá, chúng ta muốn mua một trăm cây kẹo đường!"
Tạ Thính nhìn Phương Dao và bọn trẻ tản ra hai hướng, trong lòng lo lắng không yên, sợ hai đứa nhỏ chạy lung tung trên phố, bèn vội vã đuổi theo.
"Một trăm cây?" Chủ quán trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Vâng ạ!" A Viên lấy ra một viên linh thạch sáng lấp lánh.
Chủ quán thấy linh thạch, đôi mắt cũng lập tức sáng rực, thầm nghĩ quả nhiên là người trong tiên môn, thảo nào lại hào phóng đến vậy.
"Một trăm cây kẹo đường phải đợi một lúc mới làm xong xuôi, mà cũng khó mang đi, ngươi định cất ở đâu?" Chủ quán vừa thoăn thoắt nặn đường vừa hỏi.
A Viên kéo túi trữ vật đeo bên hông ra: "Tất cả để vào túi này."
Phương Dao đứng trước sạp sách, dưới sự giới thiệu của chủ quán, cầm lên một quyển thoại bản dành cho trẻ nhỏ, giở ra xem qua. Toàn là những câu chuyện mang ý nghĩa giáo huấn sâu sắc như "Khổng Dung nhường lê", "Trình Môn lập tuyết"...
Nàng khẽ gật đầu hài lòng, quả nhiên những truyện như thế này mới thực sự thích hợp cho trẻ nhỏ đọc.
Nghĩ đoạn hai đứa nhỏ đều vô cùng thích thú khi nghe kể chuyện, Phương Dao lại chọn thêm mấy quyển nữa. Vừa thanh toán xong, nàng quay người đã chẳng thấy bóng dáng hai đứa trẻ và Tạ Thính đâu nữa.