Bốn phía dòng người tấp nập qua lại, tiếng ồn ào náo nhiệt vang vọng khắp chốn, vô số khuôn mặt xa lạ lướt nhanh qua tầm mắt nàng, nhưng tuyệt nhiên không hề có A Viên, A Chính cùng Tạ Thính.
Phương Dao bước vội vàng mấy bước về phía trước, đặc biệt lưu tâm đến những nam nhân đang nắm tay con nhỏ, nhưng nhìn kỹ từng người, vẫn không phải là Tạ Thính.
Một cảm giác hoảng loạn chưa từng có chợt dâng trào trong lòng, nàng bước đi quá nhanh, lỡ đụng phải một người qua đường.
"Thứ lỗi..."
Giọng nàng khàn đặc, như thể có thứ gì đó đang siết chặt cổ họng, khiến nàng khó bề hô hấp. Người bị va phải khẽ nhỏ giọng oán trách, nhưng Phương Dao nào còn tâm trí để nghe lọt một lời nào.
Mãi đến khi nàng đã tìm kiếm gần nửa con phố, ngoảnh đầu nhìn lại, chợt thấy dưới ánh nắng ban trưa, bên quầy bán kẹo đường, một bóng hình quen thuộc đang đứng đó, dắt theo hai đứa trẻ.
Giây phút ấy, dòng m.á.u tưởng chừng đã lạnh cứng toàn thân bỗng chốc như ấm áp chảy tràn khắp châu thân, mang theo hơi ấm quay về.
Trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung rốt cuộc cũng hạ xuống, Phương Dao lúc này mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy không xa, Tạ Thính hơi cúi thấp người, dường như đang giúp hai đứa trẻ lựa chọn kiểu kẹo đường. Phương Dao lặng lẽ dõi nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác xa xôi diệu vợi tựa mộng cảnh tiền kiếp.
Nàng vừa định cất bước đi tới liền phát hiện bên cạnh Tạ Thính dường như xuất hiện thêm một nữ tử trẻ tuổi, đôi mày liễu khẽ nhướng lên.
Bên kia, chủ quán kẹo đường nhận được một đơn hàng lớn chưa từng có, đang cặm cụi, chuyên chú vào công việc của mình.
Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng tốt đẹp mà Phương Dao ngỡ tưởng, cuộc đối thoại thực tế giữa phụ thân và nữ nhi lại là...
"Một trăm cây kẹo đường, hai con ăn hết được sao?" Tạ Thính khẽ chau mày hỏi.
"Con sẽ cất đi dùng dần." A Viên ngẩng đầu đáp lời.
"Hừ, còn biết tích trữ? Vậy con lấy đâu ra linh thạch mà mua nhiều vậy?"
"Là tiền tiêu vặt mẫu thân cho đó."
Tạ Thính cố ý trêu chọc nó: "Dạo gần đây ta túng quẫn, chia cho ta một ít đi."
A Chính nghe vậy, liền cúi đầu định lấy ít linh thạch trong túi trữ vật ra đưa cho phụ thân, nhưng lại bị A Viên vội vàng đè tay lại. Nó nào chịu mắc lừa, bĩu môi nói: "Ca ca đừng tin, người rõ ràng có tiền lại còn muốn lừa linh thạch của trẻ con."
Bên cạnh quầy kẹo đường lúc này còn đứng một nữ tử vận áo hồng, nghe được đoạn đối thoại giữa họ. Nàng ta dắt theo một đứa bé trai, trong tay nó đang cầm một cây kẹo đường vừa làm xong. Tuy đã lấy được kẹo đường, nhưng hai tỷ đệ đó vẫn chẳng chịu rời đi. Ánh mắt của nữ tử áo hồng vẫn không hề rời khỏi Tạ Thính, ánh mắt lấp lánh, đôi má ửng hồng.
Hôm nay Tạ Thính vận một thân ngoại sam giao lĩnh sắc sen đỏ, tóc đen được buộc nửa, cài một cây trâm ngọc đơn giản. Đuôi mắt phảng phất nốt ruồi lệ chí khiến gương mặt vốn đã tuấn tú lại càng thêm nổi bật, môi đỏ răng trắng, phong thái tuyệt thế.
Nàng ta chưa từng thấy nam tử nào tuấn mỹ như vậy, do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí mở lời: "Công tử, tiểu đệ, tiểu muội nhà chàng thật đáng yêu."
Hai đứa trẻ tuy đã từng ăn kẹo đường, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình làm kẹo đường. Chỉ thấy chủ quán dùng thìa múc một lượng đường đặc sánh, khéo léo đổ từng chút một lên tấm sắt nung đỏ bởi than hồng, tựa như một họa sĩ chấm phá, đường từ từ cô đọng thành muôn hình vạn trạng.
Hai đứa trẻ mở to mắt, chăm chú theo dõi, căn bản không nghe thấy nữ tử kia nói gì.
Mà Tạ Thính cũng hoàn toàn không nhận ra nàng ta đang nói với mình, một lúc sau mới phản ứng lại, nghiêng mắt nhìn sang, đôi mắt đào hoa thoáng ánh nghi hoặc: "Ừm?"
---