Đúng lúc đó, một bóng bạch y tựa tuyết lặng lẽ bước tới bên cạnh hắn, ngón tay ngọc ngà mát lạnh khẽ phủ lên cổ tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy.
Lần đầu tiên bị người khác chủ động nắm tay, Tạ Thính thoáng sững sờ, sau đó khóe mắt và đôi mày liền nở rộ ý cười rạng rỡ, tràn đầy sinh khí: "A Dao."
"Mẫu thân, phụ thân, người xem kẹo đường bọn con mua nè!"
Hai đứa trẻ vui vẻ giơ cao những cây kẹo đường vừa làm xong, khoe với phụ mẫu của mình.
Thấy cảnh đó, nữ tử áo hồng khẽ hiện vẻ kinh ngạc. Vị công tử này tuổi còn trẻ mà đã là phụ thân của hai hài tử sao?
Nàng ta vừa kinh ngạc lẫn hổ thẹn, vội vàng kéo đệ đệ rời đi thật nhanh.
Chờ nữ tử kia đi khuất, Phương Dao liền buông tay, nhưng không ngờ lại bị người nào đó phản tay nắm chặt lấy.
Tạ Thính tâm tư nhạy bén, đôi mắt đào hoa hẹp dài khẽ lướt qua bóng lưng nữ tử áo hồng vừa rời đi, rồi dừng lại trên gương mặt Phương Dao thoáng vẻ không tự nhiên, dò hỏi: "A Dao, vừa rồi nàng đang ghen sao?"
"Không có." Phương Dao phủ nhận thẳng thừng.
"Vậy vừa rồi..."
"Chưa mua xong à?" Nàng vội vàng cắt lời hắn, cúi đầu hỏi hai đứa trẻ.
"Mẫu thân, mới làm được hai cây thôi." A Viên đáp.
"Các con mua mấy cây?"
"Một trăm cây..."
Phương Dao hít sâu một hơi: "Sao lại mua nhiều đến vậy?"
Thấy nàng đột ngột đổi đề tài, Tạ Thính trong lòng càng thêm khẳng định. Niềm vui sướng tràn ngập tim hắn, bởi hắn tin chắc rằng, Phương Dao vừa rồi chính là đang ghen.
Phương Dao bắt gặp ánh mắt lanh lợi nhưng có phần chột dạ của A Viên, thầm nghĩ chắc hẳn là do mình từng nói rằng một khối linh thạch có thể đổi được một trăm xâu kẹo đường. Hai đứa trẻ hẳn đã ghi nhớ lời ấy, bèn dùng chút lộc phí của mình để đổi lấy cả đống kẹo đường này. Vì hôm nay là sinh thần của chúng, phàm những chuyện có thể khiến bọn trẻ vui vẻ, nàng đều cố gắng đáp ứng. Khi chạng vạng buông xuống, Phương Dao mới dắt theo Tạ Thính cùng hai đứa trẻ, mang theo một trăm xâu kẹo đường và một đống thức ăn trong túi trữ vật, trở về Lăng Vân Phong.
Đêm khuya, sau khi hai đứa trẻ đã yên vị trong chăn, Phương Dao lấy quyển thoại bản vừa mua ra, kể cho chúng nghe câu chuyện Khổng Dung nhường lê.
Nghe xong câu chuyện, trên gương mặt hai đứa trẻ đều lộ rõ vẻ nghi hoặc.
"Vì sao Khổng Dung lại phải nhường quả lê lớn cho ca ca?"
Phương Dao giải thích rằng cả hai huynh đệ ai cũng yêu thích quả lê lớn, việc Khổng Dung chủ động chọn quả nhỏ chính là biểu hiện của trí tuệ và đức tính khiêm nhường.
Thế nhưng lời giải thích ấy vẫn không thể khiến hai đứa nhỏ hài lòng. A Viên lại cất giọng ngây thơ hỏi: "Vậy hà cớ gì không chia quả lê lớn làm đôi, mỗi người một nửa chẳng phải đã vẹn toàn sao?"
A Viên thầm nghĩ, nếu có một quả lê lớn và một quả lê nhỏ để chia cho bốn người trong nhà, nó sẽ cắt đôi quả lớn dành cho phụ thân và mẫu thân, còn quả nhỏ cũng cắt làm hai để san sẻ cùng ca ca.
Chuyện dễ giải quyết như vậy, cần chi phải rườm rà đến thế?
"Ừm, lời con nói quả không sai. Khiêm nhường vốn là một mỹ đức, nhưng nếu con không muốn nhường, vậy cũng chẳng cần phải miễn cưỡng làm theo."
Phương Dao vô cùng đồng tình với cách nghĩ của A Viên. Nàng không muốn nhồi nhét vào đầu ca ca rằng bất cứ chuyện gì cũng phải nhường nhịn muội muội, lại càng không muốn muội muội phải chịu ủy khuất, luôn phải nhường cho ca ca.
Phàm mọi sự đều phải công bằng, không thiên vị, không dung túng, ấy mới là đạo lý để huynh muội có thể sống hòa thuận dài lâu.
"Vâng!"
Hai đứa trẻ sau một ngày ăn uống vui chơi cũng đã thấm mệt. Nghe xong câu chuyện của mẫu thân, lòng tràn đầy vui sướng, liền nằm xuống cạnh nàng.
Trước lúc chìm vào giấc ngủ, A Viên thầm nghĩ, tuy sinh thần năm nay không có pháo hoa rợp trời rợp đất như năm trước, nhưng bởi có mẫu thân kề bên, nó cảm thấy vui hơn mọi khi.
Ngay trước khi say ngủ, nó nhìn ánh trăng thanh khiết thầm khấn nguyện, hy vọng mỗi năm đều có thể đón sinh thần cùng phụ thân, mẫu thân, và ca ca.
Hai đứa nhỏ đã an giấc, nhưng nến trong phòng vẫn rọi sáng. Phương Dao nghiêng đầu, chợt phát hiện Tạ Thính vẫn chưa nằm xuống, hắn đang ngồi bên mép giường, dưới ánh nến và ánh trăng lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa tia sáng mờ nhạt như có điều gì đó muốn bày tỏ. Nàng khẽ gọi: "Tạ Thính. Sao ngươi còn chưa ngủ?"
Tạ Thính đang do dự không biết có nên nói cho nàng biết việc mình sắp rời đi hay chăng, nhưng lại sợ nếu nàng truy hỏi căn nguyên, bản thân sẽ khó lòng giải thích thỏa đáng.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Phương Dao, vừa đúng lúc từ góc độ ấy có thể nhìn xuyên qua ô cửa sổ khép hờ sau lưng nàng. Trong sân, một con chuột chũi gan to đang đứng trên ụ đất, vẫy tay thúc giục hắn.
Tạ Thính thu hồi ánh mắt, tìm cớ đáp: "Hôm nay ta thực sự rất vui, bởi vậy hơi khó lòng an giấc."
Trong lòng Phương Dao cũng có cảm giác tương tự, hôm nay nàng quả thực rất vui.
Thuở ban đầu, khi hắn mang theo hai đứa trẻ tìm đến nàng, với nàng mà nói, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Thế nhưng, qua những ngày tháng sống cùng nhau, nàng cũng dần thích nghi với thân phận là mẫu thân của hai đứa trẻ.
Cuộc sống đơn điệu trong tông môn dường như vì có thêm hắn cùng hai đứa nhỏ mà trở nên sinh động hơn vài phần.
"Ngủ sớm đi, A Chính và A Viên ngày mai còn phải dậy sớm để theo học." Phương Dao nhẹ giọng dặn dò.
"Ừm."
Tạ Thính đáp lời rồi cởi áo ngoài, nằm xuống giường. Sáng sớm hôm sau, hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ say, Phương Dao như thường lệ tỉnh dậy sớm. Nàng vừa ngồi dậy liền phát hiện trên giường trống trơn, không thấy bóng dáng Tạ Thính đâu cả.
Phương Dao đoán hắn đang ở ngoài sân, bèn nhẹ tay nhẹ chân khoác áo bước ra ngoài tìm một lượt, nhưng vẫn không thấy người. Trở lại phòng, nàng chợt phát hiện trên bàn có để lại một phong thư, nét mực vẫn còn chưa khô.
Phương Dao mở thư ra, chỉ thấy nét chữ xiêu vẹo lại lẫn không ít lỗi sai chính tả.
[A Dao, ở Thuận Lương có một cố nhân mấy hôm trước gửi thư về, nói trong tộc có trưởng bối qua đời, giục ta hồi hương chịu tang. Lần này đi gấp, xin lỗi không thể cáo biệt, không lâu nữa sẽ trở về. |
---