Cố nhân ở Thuận Lương ư?
Sau khi đọc xong thư, trong lòng Phương Dao thoáng hiện một chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ là vị cố nhân lần trước hắn hạ sơn dự hỷ sự ấy ư? Nhà người kia mới vừa tổ chức hôn lễ chưa bao lâu, vì sao lại có tang sự thế này?
Phương Dao ngẫm nghĩ một lúc, nhận ra nhân gian phàm tục ràng buộc trăm bề, sinh lão bệnh tử vốn khó tránh khỏi. Trong thư hắn nói chẳng mấy chốc sẽ hồi sơn, có lẽ chỉ là tạm chia xa vài ngày mà thôi.
Tâm tư nàng lúc này mới an ổn, nàng cẩn thận xếp thư lại.
"Thức dậy thôi." Thấy thời gian đã không còn sớm, Phương Dao bèn gọi hai đứa trẻ thức giấc, vội đi lấy y phục để chúng thay.
Tủ y phục trước kia của nàng phần lớn đều bỏ trống, những món đồ thường nhật đều tiện tay cất vào túi trữ vật. Từ khi hai đứa trẻ và Tạ Thính dọn đến, tủ này đã được nhường lại cho bọn nhỏ.
Bên trái tủ xếp toàn y phục của A Viên, bên phải là y phục của A Chính, tất cả đều được gấp gọn gàng ngăn nắp. Phương Dao mỗi bên lấy một bộ, chợt cảm thấy xúc cảm nơi tay thật khác lạ. Nàng cúi đầu mở tay áo ra xem, trông thấy một đường may luộm thuộm dài ngoẵng được ai đó vụng về khâu vào mặt trong.
Khóe mắt Phương Dao thoáng hiện ý cười bất lực, có thể tưởng tượng được người kia khi may đã cho rằng chỉ cần giấu vào mặt trong là chẳng ai hay biết.
Nhưng hắn có từng nghĩ đến khâu ở mặt trong, hai đứa trẻ lúc mặc vào sẽ bị cấn đau, sao chịu nổi?
Nàng đành phải chọn lấy một bộ khác, cũng may y phục của hai đứa trẻ vẫn còn khá nhiều, Tô Minh Họa cũng từng mua cho A Viên mấy chiếc váy, tạm thời vẫn đủ để lo liệu.
Sau khi thay y phục, đi giày xong cho hai đứa nhỏ, Phương Dao lại đối mặt với một cửa ải nan giải đầu tiên trong ngày, đó là vấn tóc cho A Viên.
A Viên ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế nhỏ trước mặt nàng, Phương Dao gắng sức hồi tưởng lại cách Tạ Thính thường vấn tóc, loay hoay mãi một hồi, vất vả lắm mới túm được búi tóc nhỏ bé nhăn nhúm, chẳng mấy chốc sau khi buông tay, búi tóc đã hoàn toàn xõa tung.
A Viên nhìn vẻ lúng túng của mẫu thân, dịu dàng xoay đầu lại nói: "Nếu mẫu thân không làm được, hôm nay con búi kiểu tóc giống mẫu thân để đi học cũng được."
Không được! Kiểu tóc đó căn bản không hợp với một tiểu cô nương như A Viên. Nếu nó mà đi học với búi tóc giống của mẫu thân, nhất định sẽ bị các tiểu đồng môn cười nhạo.
Phương Dao thầm thở dài trong lòng, sao Tạ Thính lại rời đi vội vã thế? Trước khi đi cũng nên dạy nàng cách vấn tóc mới phải chứ.
Thấy tiếp tục chậm trễ sẽ làm lỡ giờ lên lớp của hai đứa trẻ, Phương Dao đành phải gọi cứu viện, gửi một đạo truyền âm cho sư muội.
Tô Minh Họa chẳng mấy chốc đã tức tốc chạy tới, chỉ thấy động tác nàng ấy nhanh nhẹn, chỉ vài động tác xoay tay, kiểu tóc vấn tròn kết hợp b.í.m tết đã nhanh chóng thành hình trên đầu A Viên, vừa xinh đẹp lại gọn gàng.
"Đa tạ Tam sư thúc! Mẫu thân, con đi học đây ạ!"
A Viên và ca ca ngồi lên pháp khí hình ong mật, vui vẻ vẫy tay chào hai người.
"Đi đi, đi đi." Tô Minh Họa cười dịu dàng, nàng cũng khẽ phẩy tay đáp lại. Sau khi hai đứa trẻ rời đi, Phương Dao chớp lấy cơ hội học Tô Minh Họa cách vấn tóc. Sư muội rút giấy bút, cẩn trọng phác họa sơ đồ từng bước, rồi từ tốn giảng giải.
Thật ra vấn tóc cũng không khó, đầu tiên là chia tóc sau đầu thành hai phần, mỗi phần lại tách thành sáu lọn. Lọn thứ nhất quấn quanh lọn thứ hai hai vòng, rồi đến lọn thứ ba lại quấn quanh lọn thứ hai cũng hai vòng....
---