Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 209: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Tịch Tri Nam chẳng lẽ đầu óc có vấn đề, lại tự dâng mình đến cửa sao?

A Viên tinh mắt trông thấy động tác đổi số của Tịch Tri Nam, cũng nhanh trí nghĩ ra cách đối phó. Nó nhanh chóng tìm đến đệ tử đáng thương bốc trúng cùng số với Thường Huy, đang thở dài than ngắn trong góc.

"Ta đổi với ngươi nhé." A Viên huých nhẹ hắn.

Đệ tử kia mừng rỡ như bắt được vàng: "Thật sao? Thường Huy lợi hại lắm, ngươi đấu với hắn sẽ khó đạt được kết quả tốt."

A Viên cười tươi như hoa: "Không sao cả, ta thích giúp người lắm. Ngươi đưa ta năm mươi linh thạch, ta sẽ đổi với ngươi."

Đệ tử kia nghĩ thầm, đổi số của A Chính mất hai mươi linh thạch, số của Thường Huy mà tốn năm mươi cũng không lỗ lắm.

Vậy là hắn lấy ra năm mươi linh thạch, lén lút hoàn thành cuộc trao đổi với A Viên.

Đối với chuyện các đệ tử âm thầm đổi số với nhau, Ô trưởng lão chỉ nhắm một mắt mở một mắt. Ai đấu với ai cũng thế, không ảnh hưởng tới tiêu chuẩn chấm điểm của ông ta.

Các đệ tử lần lượt bước lên đài theo thứ tự đã bốc thăm, giao đấu từng cặp một. Trên đài cao, tiếng đao kiếm va chạm leng keng vang vọng không ngừng. Ô Mục nhìn hai đệ tử đang thi đấu, bước chân và chiêu thức đều đầy sơ hở, không khỏi nhíu chặt mày.

Khi một bên bại trận, Ô Mục lập tức cầm bút ghi chép, nhanh chóng đưa ra đánh giá: "Triệu Càn được Ất Hạ, Lý Minh Ngọc được Ất Trung."

"Người kế tiếp!"

Qua hơn mười lượt giao đấu, điểm số cao nhất mà Ô Mục chấm cũng chỉ dừng lại ở Giáp Hạ.

Chúng đệ tử đều nhìn ra, Ô trưởng lão tuy bề ngoài trông hiền hậu, dễ chịu hơn Cảnh trưởng lão, nhưng khi chấm điểm lại nghiêm khắc hơn nhiều. Mà bản thân Ô Mục lại không thấy mình nghiêm khắc chút nào, thậm chí còn tức giận. Đám đệ tử này đúng là gỗ mục! Đã theo ông ta học hơn hai tháng mà ngay cả động tác mở đầu cũng làm sai được sao?

Nếu không phải mức điểm thấp nhất chỉ có thể là Ất Hạ thì ông ta đã sớm chấm cho vài đứa hạng Bính rồi.

Chiêu thức trong giai đoạn Luyện Khí vốn không nhiều, mỗi trận đấu dài nhất cũng chỉ kéo dài chừng nửa tuần trà.

Không lâu sau, đến lượt Tịch Tri Nam và Phương Chính bước lên đài.

Tịch Tri Nam hăm hở nhảy lên lôi đài, hai tay siết chặt, gương mặt lộ vẻ kích động khôn cùng. Hắn đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu.

Tu vi tinh tiến nhanh thì sao, kiếm thuật ngự kiếm thành thục thì thế nào? Đệ tử của kiếm tông, lấy việc học kiếm làm trọng.

Tịch Tri Nam từng được sư phụ là Cảnh trưởng lão giáo huấn như vậy, thường nhật cũng dốc hết tâm sức cho con đường kiếm đạo. Trong lòng hắn thầm thề, hôm nay nhất định phải nhân dịp này, trước mắt quần hùng, đánh bại Phương Chính thật thảm hại, vạch trần chân tướng của nó, đồng thời đòi lại thể diện đã đánh mất.

Tịch Tri Nam không nói lời nào, rút thanh đoản kiếm đeo bên thắt lưng, thân ảnh thoắt cái đã lao thẳng về phía Phương Chính. Hắn dùng tay phải cầm kiếm, giơ cao quá đầu, vung xuống c.h.é.m mạnh vào đối phương. Phương Chính lập tức giơ kiếm đỡ đòn, tiếng gỗ và sắt va vào nhau vang lên trầm đục.

Mộc kiếm của A Chính được chế tạo từ chất liệu chẳng tầm thường chút nào, đến cả đao kiếm bình thường cũng khó lòng c.h.é.m gãy, thậm chí còn cứng cỏi hơn cả cương thiết vài phần.

Hai người giao đấu trên lôi đài, Tịch Tri Nam tuy cao lớn hơn Phương Chính đến nửa cái đầu, nhưng lại chẳng chiếm được chút lợi thế về lực đạo. A Chính chân hơi khuỵu, hạ bàn vững chãi, mộc kiếm trong tay giữ chặt như núi, đón đỡ không hề chần chừ.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 209: ---