Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 210: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Tất cả đều là nhờ mấy ngày trước Thủ Chuyết thường xuyên chỉ dạy bọn trẻ luyện đứng tấn, tôi rèn thân thể cường tráng.

Tịch Tri Nam nào ngờ tiểu tử A Chính này lại có sức mạnh đến vậy, dù thân hình cao lớn cũng không giúp hắn chiếm được chút lợi thế nào. Hắn nghiến răng ken két, thấp giọng mắng: "Ngươi với muội muội ngươi đều là yêu quái chăng?”

A Chính bình thản đáp: "Ta không phải."

"Ngươi có chối cũng vô ích!”

Tịch Tri Nam từng tận mắt chứng kiến, trong lòng đã mặc định chúng là hậu duệ của Phương Dao và yêu tộc, không rõ được nuôi dưỡng trong tông môn mang ý đồ gì.

Song, bọn chúng quá đỗi giảo hoạt, lại có Phương Dao che chở, dù hắn có nói khan cả cổ họng cũng chẳng ai tin lời.

Nhưng hắn từng nghe nói, yêu tộc nếu bị trọng thương sẽ hiện nguyên hình. Trong mắt Tịch Tri Nam chợt lóe lên tia hung tàn, sát ý cuồn cuộn dâng trào. Lần này nhân cơ hội tỷ thí, hắn sẽ đánh cho chúng trọng thương, xem chúng có còn giả vờ giả vịt được nữa hay không!

Tịch Tri Nam lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với Phương Chính. Cổ tay hắn khẽ lật, linh khí quán nhập chuôi kiếm, bao trùm thân kiếm một tầng linh quang vô hình. Chỉ thấy thân ảnh hắn thoắt cái đã lao tới, kiếm quang lấp lánh, chính là thức mạnh nhất trong Lăng Tiêu kiếm pháp – thức thứ mười chín.

Ô trưởng lão bên dưới đài chợt biến sắc, mày kiếm nhíu chặt.

"Tiểu tử này thật là, chỉ là một cuộc tỷ võ, hắn lại sinh sát tâm ư?”

Trong lòng ông chợt ngưng tụ một luồng linh khí, nếu A Chính không tránh kịp thì sẽ ra tay đánh văng kiếm trong tay Tịch Tri Nam.

Phương Chính đối diện với thế công mãnh liệt của Tịch Tri Nam lại chẳng hề né tránh, chỉ khẽ xoay nhẹ chuôi mộc kiếm trong tay.

Đúng lúc này, nó nhớ tới lời chỉ dạy của mẫu thân, cách phá giải thức thứ mười chín của Lăng Tiêu kiếm pháp.

Tịch Tri Nam thấy nó chỉ lật nhẹ kiếm, liền cười khẩy trong lòng. Tuy từng bị A Chính dùng mộc kiếm đánh trúng khi vượt tường, nhưng đó là do hắn không phòng bị, hơn nữa cũng không mang kiếm. Còn nay là chính diện tỷ thí, chân chính động thủ, thanh mộc kiếm đó cùng lắm chỉ như đồ chơi, làm sao ngăn được chân kiếm của hắn?

Kiếm chiêu trong tay hắn không chút đình trệ, kiếm phong sắc bén lao thẳng vào tim Phương Chính như tên xuyên gió.

Ngay khoảnh khắc sát khí ngập tràn trong gang tấc, thân ảnh nhỏ bé kia chợt động. A Chính chủ động xuất chiêu, kiếm thế vô cùng gọn gàng, thân pháp linh hoạt đến nỗi Tịch Tri Nam căn bản không thể nhìn rõ nó đã bước ra, xuất chiêu ra sao.

Chỉ cảm thấy hổ khẩu trên tay bị chuôi kiếm gõ trúng, chấn động đến mức gân tay toàn thân tê dại, thanh kiếm trong tay liền văng khỏi lòng bàn tay, bay vút lên không trung.

"Vút!"

Gió lạnh lướt qua, thiếu niên cầm kiếm đứng sừng sững như tùng bách giữa gió tuyết, ánh mắt sắc bén kiên định, mũi mộc kiếm chĩa thẳng vào n.g.ự.c Tịch Tri Nam.

Đúng lúc này Ô trưởng lão cũng ra tay, luồng kiếm phong từ lòng bàn tay đánh tới, nhưng không nhắm vào Tịch Tri Nam mà lại đánh rơi mộc kiếm khỏi tay Phương Chính.

A Chính bị một luồng linh khí từ Ô trưởng lão chấn động, mũi kiếm lệch đi, lướt ngang thân thể Tịch Tri Nam, để lại một vết kiếm phong mờ nhạt trên thạch đài lạnh lẽo.

Tịch Tri Nam hồn phi phách tán, một giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên thái dương. Nếu đường kiếm kia thực sự c.h.é.m trúng người hắn, e rằng thân thể chẳng còn vẹn nguyên.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 210: ---