Giờ Ô trưởng lão lại muốn phụ đạo sau giờ học, đồng nghĩa với việc thời gian vui chơi mỗi ngày sẽ bị rút bớt đi một canh giờ.
"Ừm, kiếm pháp của Ô trưởng lão thâm sâu khó lường, các con theo trưởng lão học hỏi là điều tốt, chẳng có hại gì. Phương Dao thấy A Viên có vẻ không vui vì phải học thêm, liền dịu giọng dỗ dành: "Cố gắng chăm chỉ học hành, tu luyện thật tốt trong khoảng thời gian này, đợi sau khi đại hội kết thúc, mẫu thân cùng phụ thân sẽ dẫn các con xuống núi ngao du, được không?"
Đôi mắt A Viên lập tức sáng rực, nó nhảy khỏi ghế, chạy tới bên bàn viết lấy bút chấm mực rồi cúi đầu viết gì đó lên giấy.
Phương Dao tò mò hỏi nó đang viết gì, A Viên bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói: "Con phải ghi lại lời mẫu thân nói, lỡ sau này con quên mẫu thân lại không chịu nhận thì sao."
Phương Dao không biết nên khóc hay cười, con bé đang xem nàng như Tạ Thính ư?
Nàng chưa bao giờ lừa gạt trẻ con cả.
Cũng vào thời khắc ấy, tại một tiểu viện nơi sườn núi.
Tịch Tri Nam sau khi từ chủ phong bay trở về đã vùi mặt vào gối khóc nức nở, trường kiếm tùy thân cũng bị quăng sang một bên, đôi mắt sưng tấy như quả hạch đào.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng uất ức, từ khi bước chân vào Linh Tiêu Tông đến giờ chưa từng có chuyện gì xuôi chèo mát mái.
Sau khi khóc cho thỏa thuê, hắn mở hòm ngăn ở đầu giường, lấy ra một chiếc gương tay hoa văn tinh xảo. Rót chút linh khí vào, mặt gương vốn phẳng lặng lập tức nổi lên từng gợn sóng như nước, chẳng mấy chốc đã hiện ra chân dung một nữ tử quý khí đoan trang.
Âm Dung Kính này do đệ tử Tàng Cơ Các đặc biệt chế tác theo đơn đặt hàng, giá cả cực kỳ xa xỉ, vượt xa mộc bài truyền âm của hai tiểu bối kia không biết bao nhiêu phần. Không những có thể truyền âm vượt qua khoảng cách vạn dặm, lại còn có thể hiện rõ hình ảnh người đối thoại.
Ngay khi chân dung nữ tử trong gương vừa hiện rõ, Tịch Tri Nam rụt rè khẽ gọi một tiếng: "Mẫu thân."
Nữ tử trong gương dường như chẳng mảy may bận tâm đến dáng vẻ đẫm lệ của hắn, câu đầu tiên đã hỏi: "Hôm nay chẳng phải con có khảo hạch kiếm đạo ư? Kết quả thế nào?"
"Hài nhi đạt được hạng Giáp Hạ." Giọng Tịch Tri Nam càng lúc càng nhỏ.
"Sao lại chỉ đạt Giáp Hạ? Ta hao tâm tổn trí đưa con đến Linh Tiêu Tông học đạo, nào phải để con làm mất mặt như thế này! Chẳng lẽ con ham chơi lười biếng, không chuyên tâm tu luyện ư?”
"Không có, hài nhi nào dám lười biếng!" Bị mẫu thân răn dạy một phen nặng lời, Tịch Tri Nam tủi thân đến nỗi nước mắt trực trào.
"Nếu không lười, cớ sao kết quả lại kém cỏi đến thế?"
Tịch Tri Nam mấp máy môi, nhưng rốt cuộc vẫn không dám thốt nên lời. Trong số hơn trăm đệ tử tham gia khảo hạch, chỉ có cặp huynh muội họ Phương đạt được Giáp Thượng, ba người khác được Giáp Trung, còn số người đạt Giáp Hạ thậm chí chưa tới mười.
Hắn vốn dĩ đã được coi là người ưu tú trong hàng đệ tử, thế nhưng mẫu thân từ trước đến nay vẫn luôn đòi hỏi hắn phải là kẻ xuất chúng nhất, hạng Giáp Hạ này căn bản không thể lọt vào mắt xanh của bà.
Hắn đành nuốt ngược những lời định biện hộ vào bụng, cúi đầu đáp: "Mẫu thân, hài nhi có lỗi, lần sau nhất định sẽ gắng sức hơn nữa."
"Còn chuyện gì nữa chăng?" Giọng nữ tử trong kính đã thấp thoáng vài phần thiếu kiên nhẫn.
Tịch Tri Nam vội lau nước mắt, dè dặt cất lời: "Mẫu thân, trong tông môn ta chẳng phải có một loại đan dược, sau khi dùng có thể khiến yêu tộc hiện nguyên hình sao?"
---