Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 216: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Phương Dao cũng thấu hiểu, bởi lẽ việc vấn tóc cho một tiểu đồng đã nhọc nhằn, huống hồ chi là luyện chế ra một món pháp khí có thể tự động vấn tóc.

Nàng lấy trong túi trữ vật ra hai trăm linh thạch, đặt lên bàn: "Đạo hữu vất vả rồi, song pháp khí này ta thật sự cần kíp, mong đạo hữu sớm hoàn thành."

- Đạo hữu cứ an tâm, trong vòng ba ngày, ta tất sẽ hoàn thành việc chỉnh sửa. Bằng không, ta xin hoàn lại toàn bộ linh thạch đặt cọc, tuyệt không giữ lại một đồng.

Nghe được lời hứa chắc chắn của Hàn Sơn, Phương Dao mới yên lòng rời khỏi lò luyện khí. Vừa đặt chân đến tông môn, truyền âm mộc bài của nàng đã liên tiếp nhận được mấy đạo truyền âm, lần lượt từ sư phụ, tam sư muội và tiểu sư đệ.

Nàng mở nghe một tin, sắc mặt lập tức biến đổi, vội phi thân lên kiếm, thẳng đến động phủ chưởng môn.

Sư phụ, Tô Minh Họa, Cảnh Úc đều đã tề tựu đông đủ, ngoại trừ Thôi trưởng lão đang giảng kinh, thì Cảnh trưởng lão và Ô trưởng lão cũng đều có mặt.

Vốn dĩ sư phụ ưa sự thanh tĩnh, mọi việc lớn nhỏ trong tông môn từ trước đến nay đều do Chấp Sự Đường bàn bạc xử lý. Tịnh thất của người vốn hiếm kẻ lui tới, vậy mà hôm nay lại quần tụ đông đủ như vậy, quả là hiếm có.

Mọi người đều vây quanh mép giường, thần sắc ngưng trọng. Thủ Chuyết đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, sắc môi tái nhợt do thất huyết quá độ, nửa thân trên quấn đầy băng vải trắng, m.á.u đã thấm đẫm ra cả lớp ngoài.

Phương Dao thấy sư phụ đang bắt mạch cho Thủ Chuyết liền kéo Cảnh Úc đứng ngoài rìa sang một bên, chau mày khẽ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nhị sư đệ lại bị trọng thương đến thế?”

"Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết lúc được người của Diễn Nguyệt Tông đưa về thì huynh ấy đã thảm hại đến nhường này. Ta cũng vừa mới hay tin này thôi." Cảnh Úc đáp khẽ, chân mày phủ đầy vẻ lo âu. Diễn Nguyệt Tông là một tiểu tông môn tọa lạc ở Tây Bắc xa xôi, chuyến đi này của Thủ Chuyết cũng là nhận nhiệm vụ đến đó. Phương Dao thâm đoán, có lẽ nhị sư đệ đã gặp chuyện chẳng lành khi làm nhiệm vụ.

Lúc này Ngu Vọng Khâu đã dùng thần thức tra xét xong kinh mạch cùng nội phủ của Thủ Chuyết, thu tay đang đặt trên cổ tay hắn về, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, quay sang những người khác đang khẩn trương chờ đợi tin tức, trầm giọng nói: "May mắn được đưa về kịp thời, tính mạng hắn tạm thời đã được bảo toàn."

Nghe đến đây, Phương Dao cùng hai người kia đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần bảo toàn được tính mạng đã là may mắn, thế nhưng những lời kế tiếp của sư phụ lại khiến tim cả bọn họ như đóng băng.

" Nhưng kinh mạch của hắn đã bị tổn thương trầm trọng, e rằng tu vi từ nay khó lòng tinh tiến thêm một bước nào, thậm chí sau này có còn cầm được kiếm hay không cũng khó nói."

Diễn Nguyệt Tông lúc đưa người về đã tạm thời băng bó miệng vết thương, lại cho dùng đan dược cầm máu. Đối với tu sĩ, thương thế ngoài thân vốn chẳng đáng ngại, dù có gãy tay gãy chân, chỉ cần dùng Sinh Cơ Đoạn Tục Hoàn thì cũng có thể chữa lành.

Điều đáng sợ nhất, chính là những thương thế ẩn sâu bên trong cơ thể.

Trong cơ thể Thủ Chuyết, những đường kinh mạch nối liền đan điền và khí khiếu đã có mấy chỗ hoàn toàn vỡ vụn. Ngu Vọng Khâu thậm chí còn cảm nhận được yêu khí chưa tan trong phần kinh mạch bị thương, chứng tỏ hắn đã bị yêu vật đả thương nghiêm trọng.

Ngu Vọng Khâu khẽ thở dài, hai vị trưởng lão bên cạnh cũng trầm mặc, thần sắc u ám nặng nề.

Thủ Chuyết vốn chỉ còn một bước nữa là chạm tới cảnh giới Nguyên Anh, tiền đồ rộng mở, khi xuất môn vẫn còn mạnh khỏe, sao vừa trở về đã thành ra nông nỗi này?

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 216: ---