Tô Minh Họa nghe đến đây không kềm lòng được mà hốc mắt đỏ hoe: "Sao lại như thế được..."
Phương Dao trong lòng cũng nghẹn ngào khó nói thành lời, Thủ Chuyết vốn dĩ đi theo con đường thể tu, sở trường là phòng ngự. Một khi đã động thủ, kiếm Vạn Quân của hắn đủ để nàng cũng phải kiêng dè. Rốt cuộc là kẻ nào mà có thể khiến hắn bị trọng thương đến thế?
Trong lòng mọi người có mặt đều mang cùng một mối nghi hoặc, đồng thời cũng nóng lòng muốn có được lời giải đáp. Ngu Vọng Khâu vẫn nắm lấy tay Thủ Chuyết, chẳng tiếc linh lực truyền vào cơ thể hắn, nhẹ nhàng tẩm bổ kinh mạch nát vụn, phục hồi đan điền đã tổn thương.
Mãi cho đến khi người nằm trên giường từ từ mở mắt.
"Thủ Chuyết..."
"Nhị sư huynh!"
Hai mắt Thủ Chuyết ban đầu còn mờ mịt, dần dần khôi phục tiêu cự. Trước mắt là những gương mặt quen thuộc đầy lo lắng, lúc này hắn mới nhận ra mình vẫn còn sống.
"Kính bẩm Sư phụ, các vị trưởng lão..."
Giọng Thủ Chuyết khan đặc, tựa như bị giấy nhám chà xát qua, nhưng từng chữ đều rõ ràng, thần trí đã khôi phục phần nào.
"Nhị sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là kẻ nào hãm hại huynh đến nông nỗi này?" Mắt Cảnh Úc đỏ hoe, nắm chặt tay, giọng nói tràn đầy phẫn hận.
Nghe tiểu sư đệ hỏi vậy, Thủ Chuyết cố nén cơn đau nhói nơi ngực, hít sâu một hơi, bắt đầu ngẫm lại mọi chuyện trước khi bản thân hôn mê.
Lúc đó hắn đang ở trong một tửu lầu tại Ngân Tùng thành, dự định tiếp tục truy lùng tung tích của hai tên giáo đồ U Minh cùng tên đô đốc kia. Nhưng kể từ khi bọn chúng bước lên tầng hai của khách điếm, chúng đã như bốc hơi khỏi thế gian, không hề lộ diện thêm lần nào nữa.
Hắn đã ở đó canh chừng nhiều ngày nhưng vẫn không thể tìm ra dấu vết, đành quyết định tạm thời trở về Linh Tiêu Tông, tấu trình sự việc này lên sư phụ.
Nào ngờ vừa xuất thành đã bị kẻ ám toán mai phục.
Kẻ liên thủ vây hãm hắn, chính là hai giáo đồ U Minh cùng yêu vật dưới trướng tên đô đốc kia.
"Tu vi của kẻ này cũng không tồi, hay là ta khắc Minh Văn lên người hắn?" Một trong hai giáo đồ U Minh lên tiếng.
Tiểu yêu kia lắc đầu: "Minh Văn vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa, còn cần thêm chút thời gian nữa. Ý của đô đốc là phải g.i.ế.c sạch, không để lại nhân chứng nào..."
Ba tên kia thản nhiên đứng trước mặt Thủ Chuyết, bàn bạc xem nên xử trí hắn ra sao. Thủ Chuyết hiểu rõ bản thân khó lòng thoát thân, bèn rút kiếm ra liều mình giao chiến.
Thế nhưng hai cánh tay nào địch nổi bốn cánh tay. Nếu chỉ có một mình tiểu yêu kia, hắn sẽ chẳng e ngại, nhưng hai tín đồ U Minh sau khi kích hoạt Minh Văn trên thân, thực lực bỗng chốc tăng vọt, chẳng khác nào hai vị cao thủ cảnh giới Nguyên Anh cùng lúc xuất thủ. Hắn vừa phải đối phó thế công dồn dập của hai người nọ, lại vừa phải cảnh giác, không để trảo phong của chúng cào trúng. Một khi nhiễm phải Minh Văn, e là hậu họa khôn lường.
Chỉ riêng việc ứng phó hai tên tín đồ U Minh kia đã khiến hắn chật vật không thôi, còn đâu tâm trí mà đề phòng tiểu yêu phía sau. Một trảo kia của nó suýt nữa xuyên thủng thân thể hắn, yêu khí hỗn loạn cuồn cuộn xâm nhập thể nội, khiến hắn lập tức khuỵu gối xuống đất, m.á.u chảy ròng ròng. Yêu khí hoành hành, điên cuồng phá hoại kinh mạch trong cơ thể hắn. Máu tươi tuôn xối xả, thấm đỏ cả thân thể, nhuộm hắn tựa một pho tượng máu. Ngay khoảnh khắc đó, Thủ Chuyết đã tưởng chừng mình sẽ bỏ mạng tại đây.
Bất chợt trong không khí vang lên một tiếng gió xé rách chói tai, hắn còn ngỡ đó là ảo giác trước lúc lâm chung. Trong tầm mắt chập chờn mơ hồ, hắn thấy tiểu yêu đánh lén mình bỗng bị một luồng sức mạnh cuồng bạo quật ngã xuống đất. Một móng vuốt tuyết trắng kẹp c.h.ặ.t đ.ầ.u nó, nửa cái đầu bị chôn vùi trong đất, tức thì bỏ mạng tại chỗ.