Chủ nhân của móng vuốt ấy chậm rãi hiện ra trước mắt hắn, là một con bạch hồ hình thể dị thường đồ sộ. Mỗi bước chân, những móng vuốt nặng nề giẫm xuống đất khiến bụi đất mịt mù tung bay.
Hai tín đồ U Minh sắc mặt biến đổi, định ra tay phản kích nhưng bạch hồ không cần động thân, chỉ khẽ vung đuôi đã hất bay hai tên kia ra xa, ngã lăn bất tỉnh nhân sự.
Ngay khoảnh khắc trước khi hôn mê, Thủ Chuyết dường như trông thấy bóng hình bạch hồ kia dần hóa thành một nam tử cao ráo, dáng người tuấn tú tiêu sái.
Người nọ khoác trường bào gấm đen tuyền thêu hoa văn, mái tóc đen nhánh như suối, buông dài tới thắt lưng. Sau khi hóa hình, hắn cúi đầu phủi nhẹ lớp bụi vương trên tay áo, chậm rãi bước về phía hai tên tín đồ U Minh đang nằm bất tỉnh dưới đất vì đòn vung đuôi vừa nãy.
Thủ Chuyết mơ hồ cảm thấy bóng lưng kia có vẻ quen thuộc, tựa như từng gặp qua ở đâu đó. Nhưng chưa kịp nhìn rõ, thể lực đã cạn kiệt hoàn toàn, tức thì ngất lịm.
Đến khi tỉnh giấc, ta đã được đưa tới nơi này.
Thủ Chuyết đem tình cảnh trước khi hôn mê, chắp nối từng đoạn, thuật lại vắn tắt tình cảnh cho mọi người có mặt tại đó nghe.
"Vậy là một con bạch hồ đã cứu huynh?" Tô Minh Họa nghi hoặc hỏi, vẻ mặt đầy vẻ khó tin: "Tại sao nó lại cứu huynh?”
"Ta cũng không rõ."
Thủ Chuyết ho hai tiếng, chính hắn cũng rất kinh ngạc, không sao lý giải vì sao con đại yêu bạch hồ kia lại ra tay cứu mạng hắn. Có lẽ là do nó có thù oán với con tiểu yêu và đám tín đồ U Minh đang vây công hắn, nên tiện tay tương trợ mà thôi.
Ô Trưởng lão trầm ngâm: "Nghe đồn nguyên hình của Yêu Vương Túc Ngọc chính là một bạch hồ."
"Chẳng lẽ... Yêu Vương đã cứu nhị sư huynh?”
Tô Minh Họa càng thêm sửng sốt, bởi Yêu Vương Túc Ngọc xưa nay chỉ là cái tên truyền miệng trong giới tu sĩ, ít ai từng diện kiến chân dung thật sự. Y vẫn luôn ẩn mình trong Vương Thành yêu tộc, chưa từng lộ diện.
Vì sao Y lại xuất hiện tại thành Ngân Tùng, cứu giúp nhị sư huynh vốn chẳng hề liên quan đến mình?
"Chưa chắc đã là Yêu Vương, trong yêu tộc cũng có không ít hồ ly sở hữu tu vi cao thâm.” Ngu Vọng Khâu trầm giọng nói.
Trước đây, ông ta từng nghe Thủ Chuyết bẩm báo, đô đốc yêu tộc từng bí mật hội kiến tín đồ U Minh, lại còn liên thủ truy sát hắn ngoài thành. Việc yêu tộc và U Minh cấu kết đã là chứng cứ rõ ràng như ban ngày.
Thế nhưng nay lại đột nhiên xuất hiện một hồ yêu, chẳng những không cùng phe phái với đám người kia mà còn ra tay tương trợ Thủ Chuyết. Con hồ yêu đó dễ dàng đối phó với tín đồ U Minh, hiển nhiên thực lực không hề tầm thường, hơn nữa còn dám động thủ với thuộc hạ của đô đốc, chứng tỏ thân phận trong yêu tộc cũng không hề thấp kém.
Ngu Vọng Khâu vuốt chòm râu dài, trầm ngâm nói: “Dù con yêu kia không phải Yêu Vương Túc Ngọc thì cũng là nhân vật nắm quyền trong yêu tộc. Như vậy suy ra, nội bộ yêu tộc cũng không bằng lòng với việc hợp tác cùng U Minh.”
"Việc này có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển."
"Sư phụ, rốt cuộc con được đưa về thế nào?”
Trải qua một phen sinh tử cận kề, tâm trí Thủ Chuyết vẫn còn phần mơ hồ, bèn cất tiếng dò hỏi. Nơi hắn ngã xuống hoang vu không một bóng người, chẳng lẽ là con hồ ly kia đã đưa hắn trở về?