"Lá phù này không phải ta dán."
Cảnh Úc mặt mày tràn đầy vẻ oan ức, vội đưa tay gỡ lá phù xuống, tỉ mỉ quan sát nét mực. Y chợt nhận ra nét bút quen thuộc, liền đáp: "Là A Chính vẽ."
Hắn nhìn sang Thủ Chuyết, ánh mắt phức tạp: "Tiểu tử này hẳn là không muốn huynh phải thương tâm, bởi vậy mới..."
Thủ Chuyết siết chặt nắm tay rồi từ từ buông ra, cả người tựa như bị rút cạn hết khí lực, tinh thần sa sút rõ rệt. Hắn chậm rãi xoay người, nương vào tường mà quay về phòng. Cảnh Úc muốn tiến lại đỡ hắn, song bị hắn đẩy ra, sau đó cửa phòng bị đóng sầm lại một cách dứt khoát. "Chư vị đừng bận tâm đến ta nữa, hãy để ta được một mình tĩnh tâm một khắc."
Đại hội tỷ thí giữa các tông môn đã cận kề, Linh Tiêu Tông mỗi ngày đều phái đi vô số thư tín, như tuyết bay phủ khắp các đại tông môn.
Những tông môn tin tức nhạy bén đã sớm biết lần này Linh Tiêu Tông chủ trì đại hội, nhưng lời mời chính thức vẫn là thứ không thể thiếu.
Là cố nhân thân giao của Ngu Vọng Khâu, Tông chủ Kim Dương Tông Viên Hạc nhận được một bức thư tay từ chưởng môn.
Xem xong thư, Viên Hạc liền gọi vài vị đệ tử chân truyền đến trước mặt.
"Thành Tú, Văn Nguyệt, Đường Kỳ, còn cả Trường Lăng, bốn con hãy sắp xếp ổn thỏa, vài ngày nữa theo vi sư đến Linh Tiêu Tông tham dự đại hội."
"Vâng, sư phụ."
Viên Hạc đưa mắt nhìn về phía đám đệ tử, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Khúc Trường Lăng, người nhỏ tuổi và thân hình nhỏ bé nhất trong số ấy. Ánh mắt trìu mến, nét mặt hiền hòa, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Đại hội lần này có mở võ đài dành riêng cho đệ tử cảnh giới Luyện Khí, mà tiểu đệ tử tư chất hơn người này của ta nhất định sẽ là người giành được ngôi vị quán quân.
Ánh mắt Viên Hạc lại xoay về phía Viên Thành Tú cùng mấy đệ tử khác, trong lòng không khỏi thở dài.
Trái lại, mấy vị đệ tử lớn tuổi này năm nào cũng dự tuyển, năm nào cũng thất bại, khiến ta bẽ mặt không ít lần.
"Nghe nói đệ tử chân truyền của Linh Tiêu Tông bị trọng thương, các ngươi lần này lại bớt đi một đối thủ mạnh, chẳng lẽ còn không giành được một thứ hạng xứng đáng sao?" Viên Hạc lên tiếng.
Vừa nhắc đến đệ tử chân truyền của chưởng môn, trong đầu Viên Thành Tú lập tức hiện lên cái tên Phương Dao, lòng hắn khẽ siết chặt. Hắn còn chưa kịp hỏi thì Đường Kỳ đã lên tiếng trước một tiếng.
"Sư phụ, là ai bị thương vậy?"
Viên Thành Tú liếc nhìn sư đệ, thấy gương mặt hắn bồn chồn lo lắng, bất giác nhớ tới Tô Minh Họa cũng là đệ tử chân truyền của chưởng môn.
"Là nhị đệ tử dưới trướng Ngu Vọng Khâu, Thủ Chuyết."
Lời Viên Hạc vừa dứt, Đường Kỳ và Viên Thành Tú đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi dặn dò thêm mấy chuyện vặt vãnh, Viên Hạc giữ Thành Tú lại riêng.
"Thành Tú, chuyện lần trước ta từng nói với con về tiểu thư Lạc gia và ái nữ của Môn chủ Vạn Pháp Môn, nhân dịp đại hội lần này con hãy tranh thủ tiếp xúc nhiều hơn một chút." Viên Hạc dặn dò bằng giọng điệu nghiêm nghị nhưng cũng hết mực ôn hòa.
Từ xưa đến nay, mỗi kỳ đại hội, các gia tộc và môn phái đều đưa đến những đệ tử xuất sắc nhất tham dự. Ngoài việc luận đạo giao lưu, phô bày tài nghệ trước các đại tông môn, kỳ thực, còn một mục đích quan trọng hơn là tuyển chọn mối lương duyên cho các đệ tử đến tuổi thành thân.
"Sư phụ... phụ thân, con chưa muốn tìm đạo lữ, mong người đừng bận tâm đến chuyện này nữa." Viên Thành Tú chau mày lại, vừa nghe nhắc tới hôn sự liền thấy đau đầu nhức óc.
Nghe vậy, Viên Hạc lập tức trừng mắt, râu tóc dựng đứng: "Con cũng biết ta là phụ thân con, ta không lo liệu thì ai sẽ lo liệu đây? Tu vi con đã đạt đến Nguyên Anh, chẳng lẽ còn không tìm đạo lữ song tu? Con không gấp, ta đây còn đang mong có cháu bồng! Lần này tiểu thư Lạc gia và ái nữ của Vạn Chưởng môn đều sẽ đến, con nhất định phải chọn một người cho ta!"
"Con không muốn chọn ai hết." Viên Thành Tú buồn bực mà đáp.
Viên Hạc vỗ mạnh xuống bàn, khiến trà cụ trên bàn rung lên lạch cạch: "Con muốn tạo phản chắc?"
Từ sau chuyến đi trừ yêu ở Thuận Lương lần trước trở về, Viên Thành Tú không còn thiết tha tu hành, đối với những chuyện khác lại càng không mấy mặn mà.
Nhất là mỗi khi nghĩ đến thái độ ôn nhu ân cần của Phương Dao dành cho đạo lữ phàm nhân của nàng, còn đối với hắn lại lạnh nhạt hờ hững, trong lòng lại càng thấy khó chịu, cả đêm trằn trọc thao thức không thể chợp mắt.
Viên Thành Tú nghĩ đến câu nói của sư muội hôm nọ, có khi lại không sai. Chẳng lẽ hắn bị Phương Dao đánh bại trên võ đài quá nhiều lần nên đã sinh tình mất rồi?
Hắn bỗng nhiên đứng phắt dậy: "Phụ thân, đạo lữ của con, con chỉ nguyện tự mình lựa chọn, không muốn bị ép duyên."
"Con đừng hòng mượn lý do này để lừa dối ta nữa, con nói thử xem con có ý với ai? Đừng hòng nói bừa một cái tên nào đó để lừa gạt ta. Con cứ nói rõ ràng là người của tông môn nào, họ tên là gì, dù là nữ tử trên trời dưới đất, Kim Dương Tông là thiên hạ đệ nhất kiếm tông, ta đây cũng không ngại trèo lên tận chín tầng trời để cầu thân giúp con."
"Phương Dao."
"Cái gì? Con vừa nói ai?" Viên Hạc đang nói khí thế ngập trời, vừa nghe con trai thốt ra một cái tên liền khựng lại, nhưng vẫn chưa nghe rõ ràng.
Viên Thành Tú dứt khoát đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nghiến răng mà đáp: "Là đại đệ tử Chưởng môn của Linh Tiêu Tông, Phương Dao."
---