Lần này, Viên Hạc đã nghe rõ mồn một. Ánh mắt ông ta nhìn con trai mình ẩn chứa muôn vàn phức tạp, nhất thời không biết nên mở lời thế nào cho phải.
“Đầu óc con hồ đồ rồi sao?”
“Không hồ đồ.”
Viên Thành Tú đã kìm nén tâm ý bấy lâu nay, nay được cất lời nói ra điều không dám, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm vô vàn.
Thà làm đạo lữ cùng Phương Dao, còn hơn phải kết duyên với mấy tiểu thư thế gia chỉ gặp gỡ dăm ba bận.
“Thế không phải sau này ngày nào cũng bị đánh đập hay sao?” Giọng Viên Hạc muôn phần phức tạp.
Trong đầu ông ta lập tức hiện lên cảnh tượng con trai mình bị nàng đánh cho bầm dập thê thảm trên lôi đài, tiếng kêu la bi thiết vẫn văng vẳng bên tai.
Đã bị đánh đến thê thảm như vậy, còn trơ trẽn đòi cầu thân người khác, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì là gì chứ?
Bị phụ thân vạch trần không chút nể nang, mặt Viên Thành Tú đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa tức giận.
Ngày thường, Phương Dao cũng chẳng hung hăng như khi tỷ thí đâu. Nàng rất thiên vị đạo lữ, luôn đứng về phe đối phương, tất cả những điều ấy con đều đã chứng kiến.
Không kìm được, hắn bèn mở lời: “Thật ra, Phương Dao đối đãi với đạo lữ rất mực ân cần.”
Viên Hạc nhướng mày, ánh mắt đầy hoài nghi: “Sao con biết được điều ấy?”
“Chính mắt con đã trông thấy. Nàng có một vị đạo lữ là phàm nhân.”
Viên Thành Tú vĩnh viễn không quên ngày ấy, Phương Dao vì bảo vệ một phàm nhân mà không chút do dự rút kiếm, chĩa thẳng vào hắn, tựa như đ.â.m thấu vào tim gan vậy.
Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn còn le lói một tia mong mỏi: nếu đạo lữ của nàng là mình, liệu nàng có nguyện lòng bảo vệ hắn đến nhường ấy chăng?
“Chuyện đó quả thật là có sao?”
Viên Hạc cau mày, thân là chưởng môn một phái, ông ta vốn không giống đám đệ tử rảnh rỗi mà buôn chuyện tầm phào. Chuyện Phương Dao từng bị một phàm nhân dắt theo hai đứa nhỏ tìm đến cửa, Viên Hạc hoàn toàn không hề hay biết.
Để tránh việc cầu thân sau này bị ảnh hưởng, Viên Thành Tú quyết định bộc bạch sự thật: nàng còn có hai đứa con cùng với phàm nhân kia.
Viên Hạc nhất thời á khẩu, hoàn toàn nghẹn lời.
Một vị đạo lữ phàm nhân thì cũng đành. Dẫu sao, phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi, dẫu miệng nói là đạo lữ cho sang, kỳ thực chỉ là một đoạn nhân duyên chớp nhoáng, chẳng đáng kể gì.
Nhưng ngay cả con cái cũng đã có, con trai ông ta lại còn muốn chạy đến làm cha kế cho người khác sao? Ông ta tuy muốn ôm cháu đích tôn, song nào có bảo hắn đi kiếm hai đứa trẻ đã có sẵn về cho mình?
Thế nhưng, Viên Thành Tú lại tỏ ra cực kỳ kiên định: “Hoặc là Phương Dao, hoặc là không ai cả. Những người khác, con chẳng hề có hứng thú.”
“Để ta suy nghĩ thêm chút đã.”
Viên Hạc cầm chén trà trên bàn, áp vào tay để giữ ấm. Tin tức hôm nay quả thực quá đỗi chấn động, ông ta cần uống một chén trà cho tỉnh táo lại.
Thấy phụ thân có ý muốn thoái thác, Viên Thành Tú không khỏi sốt ruột: “Phụ thân, mới vừa rồi người còn từng nói dù là Cửu Thiên Huyền Nữ...”
“Thôi thôi,” Viên Hạc trừng mắt nhìn hắn, chẳng chút khách khí, “chuyện này còn khó hơn việc cầu thân Cửu Thiên Huyền Nữ nhiều.”
Mới vừa rồi, ông ta còn khoe khoang với thanh danh địa vị hiện tại của Kim Dương Tông bọn họ, rằng dù là tiên nữ trên cửu thiên cũng chẳng ngại ngùng mà tới cửa cầu thân.
Ấy vậy mà chỉ vừa nghe tới tên Phương Dao, Viên Hạc đã lập tức chùn tay.
Ông ta biết rõ Ngu Vọng Khâu sủng ái vị đại đệ tử kia đến nhường nào, hầu như xem nàng như người thừa kế chức vị chưởng môn tương lai mà bồi dưỡng. Giữa ông ta và Ngu Vọng Khâu, ngoài mặt tuy hữu hảo nhưng sau lưng lại âm thầm tranh đấu không ngừng.
---