Tô Minh Họa gật đầu rời đài, an tọa điều tức.
Vị tán tu này thân hình gầy gò ốm yếu, dung mạo cũng hết sức bình thường, thậm chí sắc mặt còn tái nhợt như vừa khỏi bạo bệnh. Nhìn thế nào cũng không giống một cường địch.
Có lẽ bởi những kẻ giao đấu với hắn trước đó đều quá yếu, hay thắng liên tiếp mười trận chỉ nhờ vào vận khí may rủi mà thôi?
Phần đông đệ tử không như Phương Dao, vốn không mấy để tâm đến lôi đài phụ nên chẳng rõ thực lực chân chính của Thang Khang. Trong lúc Tô Minh Họa đang điều tức, một đệ tử của Diễn Nguyệt Tông chủ động tiến lên, muốn tỷ thí cùng Thang Khang.
Thế nhưng cảnh tượng kế tiếp đã khiến quần hùng kinh ngạc đến tột độ. Vị đệ tử Diễn Nguyệt Tông nọ, thậm chí còn chưa trụ nổi bằng thời gian nửa chén trà, đã bị một chưởng đánh bay khỏi lôi đài.
Tốc độ nhanh đến mức Tô Minh Họa còn chưa hoàn thành việc điều tức.
Đệ tử Diễn Nguyệt Tông rơi xuống đài, miệng hộc m.á.u tươi, muốn mở lời nhưng thương thế quá nặng, liền rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Lập tức có đồng môn dìu lên, cho uống đan dược trị thương rồi đưa về nơi nghỉ ngơi.
Đệ tử dưới trướng Diễn Nguyệt Tông vốn đã thưa thớt, chưởng môn Diễn Nguyệt Tông thấy đệ tử mình trọng thương thì lòng đau như cắt, tức khắc đứng dậy, hướng về phía Thang Khang trên lôi đài trầm giọng nói: "Tỷ thí trên đài nên biết điểm dừng, ngươi ra tay quá nặng rồi."
Thang Khang chắp hai tay sau lưng, giọng khàn khàn mang theo ý cười lạnh lẽo: "Trên lôi đài tỷ võ, đao kiếm vốn vô tình, bị thương là chuyện thường tình. Nếu không chịu nổi thì đừng bước lên đài. Chẳng lẽ chưởng môn Diễn Nguyệt Tông lại định vì chuyện nhỏ này mà gây khó dễ cho một tán tu vô môn vô phái như tại hạ sao?"
Chưởng môn Diễn Nguyệt Tông bị hắn chọc tức, sắc mặt biến đổi khó coi: "Ngươi..."
Lời lẽ cuồng ngôn như vậy khiến đệ tử các tông môn đều cau mày khó chịu.
"Tên tán tu này tuy có chút bản lĩnh, nhưng quá mức ngông cuồng."
Ngay cả Viên Hạc, chưởng môn của Kim Dương Tông nổi tiếng tự phụ, cũng không khỏi lên tiếng bày tỏ.
Bên kia, Tô Minh Họa vẫn chưa điều tức xong. Cảnh Úc nghiêng đầu nhìn Phương Dao, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Sư tỷ?"
Không cần nhiều lời, Phương Dao đã hiểu tâm ý của hắn, biết hắn muốn lên đài.
"Chiêu thức của kẻ này quỷ dị, ra tay độc ác, đệ phải hết mực cẩn thận. Thà rằng thua trận cũng không thể để bản thân bị thương."
Nàng đặc biệt dặn dò Cảnh Úc.
Cảnh Úc khẽ gật đầu, sau đó tung người bay lên lôi đài. Thang Khang vừa kết thúc một trận, Cảnh Úc trước khi ra tay còn cất lời hỏi hắn: "Ngươi không cần điều tức sao?"
Thang Khang liếc mắt nhìn hắn, giọng khàn khàn mang theo vẻ châm chọc: "Đánh ngươi, chẳng cần phí công."
Chân mày Cảnh Úc lập tức giật mạnh, vốn dĩ bản tính thiếu niên còn mang theo chút khí chất ngạo mạn, liền bị hắn khơi lên hỏa khí, đôi tay cầm song kiếm vội vàng xông lên công kích.
Thang Khang dường như không chuyên dùng binh khí, chỉ thi triển chưởng pháp, nhưng thân hình lại cực kỳ linh hoạt, mỗi đòn tấn công của Cảnh Úc đều bị hắn dùng bộ pháp quái dị tránh né.
Phương Dao càng nhìn càng thấy kỳ lạ, những loại công pháp như quyền pháp hay chưởng pháp thường là thể tu sử dụng, mà thân thể hắn lại gầy gò yếu ớt như thế, nhìn thế nào cũng không giống thể tu.
Người này quả thật lợi hại phi thường.
A Viên ngẩng đầu nhìn lên đài, chỉ thấy tiểu sư thúc với thế kiếm song song sắc bén tựa gió lốc, vậy mà hết thảy đều bị kẻ kia nhẹ nhàng tránh được, một chiêu cũng không thể chạm được vào người. Vô thức, nó buột miệng khen ngợi.
Hơn nữa, vị thúc thúc kia sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt u ám, tăm tối mà hiểm độc, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm người khác rợn tóc gáy, trong lòng thầm kinh hãi.