"Cảm giác tiểu sư thúc sắp thua rồi." A Chính cũng lo lắng lên tiếng.
Lời của A Chính không khác nào điềm báo trước. Sau khi một chiêu của Cảnh Úc đánh hụt, Thang Khang liền nắm lấy sơ hở, chớp thời cơ đánh ra một chưởng trúng vai hắn. Chưởng này thoạt nhìn như nhẹ nhàng, nhưng lại khiến thân hình Cảnh Úc chao đảo, tay phải không giữ nổi kiếm Phân Nguyệt, để nó rơi khỏi tay.
Thang Khang thấy hắn rơi kiếm liền thừa thế truy kích, chưởng tiếp theo lại hung hãn giáng xuống không chút lưu tình. Chưởng phong mang sát ý cuồn cuộn lao tới, khiến sau lưng Cảnh Úc lạnh buốt. Hắn vội lăn mình tránh né, suýt nữa đã trúng thêm một chưởng nữa, nhưng cũng vì vậy mà rơi khỏi lôi đài tỷ võ.
Song kiếm tách rời lúc trước, giờ đây đồng loạt bay về, cắm lại vào vỏ kiếm bên hông Cảnh Úc. Hắn ôm lấy bả vai đau nhức kịch liệt, trong mắt tràn đầy kinh hoàng cùng hoảng hốt.
Chiêu thức của người này trước nay chưa từng thấy, quả thực quỷ dị và cổ quái vô cùng.
Tô Minh Họa thấy vai hắn hiện rõ vẻ bất thường liền tiến lên kiểm tra một phen, sau đó lập tức dìu hắn rời khỏi lôi đài để trị thương.
"Hu hu hu, tiểu sư thúc, người không sao chứ?" A Viên và A Chính lập tức chạy tới vây quanh, trong đôi mắt tròn xoe đen nhánh ngập tràn nước mắt lo lắng.
Cảnh Úc vì không muốn hai đứa nhỏ lo lắng, gắng gượng nở một nụ cười: "Không sao, chỉ là gãy xương vai đôi chút thôi."
Phương Dao nhíu mày, thầm suy nghĩ người này rõ ràng không phải thể tu, vậy mà lại sử dụng chưởng pháp của thể tu, hơn nữa nội lực thâm hậu, chỉ một chưởng đã khiến xương vai Cảnh Úc vỡ vụn, quả thực kỳ lạ.
"Minh Họa, lát nữa muội không cần lên đài nữa." Phương Dao trầm giọng nói.
"Vâng."
Tô Minh Họa gật đầu, trong lòng tự hiểu kiếm pháp của mình vốn không bằng sư đệ, hiện tại sư đệ đã thua dưới tay đối phương, còn bị thương nặng đến vậy, nếu nàng ta mà lên thì cũng chỉ tự chuốc lấy thất bại ê chề, có khi còn bị thương nghiêm trọng hơn.
Sau đó, Chúc Văn Nguyệt, Viên Thành Tú cùng hai đệ tử của Đan Hà Tông và Tàng Cơ Các lần lượt bước lên lôi đài luận võ, nhưng tất thảy đều lần lượt bại trận.
Thang Khang liên tục giao đấu với nhiều người, nhưng sắc mặt không hề lộ ra chút mỏi mệt nào, ngược lại càng chiến càng dũng mãnh phi thường.
Sau nửa canh giờ, toàn bộ đệ tử chân truyền cùng cảnh giới của các đại tông môn có mặt đều đã bại trận dưới tay Thang Khang. Giờ phút này, trên khán đài luận võ, không khí gần như muốn bùng nổ.
"Kẻ tán tu này rốt cuộc từ đâu xuất hiện, sao lại cường hãn đến vậy?"
"Một thân một mình đánh bại biết bao đệ tử chân truyền của các chưởng môn, ngay cả đại đệ tử Kim Dương Tông Viên Thành Tú cũng không thể chống đỡ nổi một nén nhang, thực sự đáng sợ! Nếu không tận mắt chứng kiến, mấy ai dám tin đây là sự thật?"
"Trong số các đại tông môn, còn vị nào chưa xuất chiến ư?"
"Duy chỉ còn Phương Dao vẫn chưa thượng đài."
"Mấy lần quán quân trước đều thuộc về các đệ tử môn phái, lần này rốt cuộc cũng xuất hiện một hắc mã giành lấy vinh quang cho giới tán tu." Đệ tử các đại tông môn không khỏi nghi hoặc về thực lực của Thang Khang, song đám tán tu lại vô cùng phấn khích, suýt nữa đã tôn hắn lên thành thần.
Trong khi đó, các vị chưởng môn ngồi tại vị trí chủ tọa chứng kiến đệ tử của tông môn mình lần lượt bại trận dưới tay một tán tu vô danh, đối mặt với cục diện ngoài ý muốn này, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống rõ rệt.
Thần sắc Ngu Vọng Khâu càng thêm ngưng trọng.
Đại hội tông môn được chia thành các đài tỷ võ theo từng cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan và Nguyên Anh. Do số lượng đệ tử Nguyên Anh trong các tông môn không nhiều, nên không tách riêng đài đấu, mà cho thi đấu chung với Kim Đan, song khi tham chiến phải áp chế tu vi xuống Kim Đan kỳ để luận võ.