Những đệ tử đã đột phá đến hậu kỳ Nguyên Anh không còn đủ tư cách tham gia đại hội, bởi cảnh giới ấy, trong các tiểu tông môn khác đã đủ tư cách đảm nhiệm chức trưởng lão rồi.
Nếu chỉ có Cảnh Úc và Tô Minh Họa bại trận thì chẳng đáng kể, bởi lẽ cả hai chỉ mới Kim Đan kỳ. Song kẻ này lại là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, dù đã áp chế tu vi, nhưng xét cho cùng vẫn có lợi thế hơn hẳn.
Viên Thành Tú cùng một đệ tử khác của Đan Hà Tông tuy đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vậy mà dưới tay kẻ kia lại không trụ nổi quá một nén nhang.
Hiện giờ, hy vọng cuối cùng chỉ còn đặt nơi Phương Dao.
"Kẻ tán tu này rốt cuộc có lai lịch gì?” Chưởng môn Đan Hà Tông nhíu chặt đôi mày hỏi.
Cuộc tỷ thí mỗi năm một lần vốn dĩ là dịp để các tông môn giao lưu học hỏi.
Vậy mà năm nay chẳng rõ từ đâu lại xuất hiện một tán tu, khiến các đệ tử Kim Đan và Nguyên Anh kỳ đều lần lượt bại trận, một mình hắn chiếm trọn hào quang.
"Người này ta từng gặp qua!" Chưởng môn Tàng Cơ Các tức giận chen lời, "Hắn từng đến bổn tông khiêu chiến mấy tháng trước, đánh trọng thương vài vị đệ tử của ta. Sau đó thì lặng mất tăm hơi, không ngờ nay lại xuất hiện ở đại hội tông môn này."
"Vì sao ta chưa từng nghe qua chuyện đó?" Viên Hạc thắc mắc.
"..." Tông chủ Tàng Cơ Các nhất thời nghẹn lời, quả thực có ai lại muốn đem chuyện tông môn mình bị khiêu chiến mà đi tuyên truyền khắp nơi chứ.
"Ngu chưởng môn, hình như đại đệ tử quý tông là người cuối cùng chưa thượng đài phải không?”
Theo lời chưởng môn Diễn Nguyệt vừa dứt, ánh mắt của chư vị chưởng môn đều đồng loạt đổ dồn lên người Phương Dao.
"Chỉ mong nàng có thể chống đỡ nổi trận này..." Chưởng môn Diễn Nguyệt Tông khe khẽ lẩm bẩm.
Một tán tu đánh bại tất cả đại đệ tử các tông môn, đây quả là chuyện xưa nay chưa từng có. Nếu thật sự để hắn giành được ngôi quán quân, cái tên Thang Khang ngày mai chắc chắn sẽ vang danh khắp tu chân giới, đồng thời thể diện của các đại tông môn cũng sẽ hoàn toàn mất sạch.
Dẫu là những chưởng môn bình thường vốn không mấy hòa thuận với Linh Tiêu Tông, lúc này cũng đều hết lòng mong Phương Dao có thể giành lấy thắng lợi.
Phương Dao đã đứng dậy ngay sau khi Viên Thành Tú bại trận và rời khỏi lôi đài.
Nàng vốn định đích thân lên đài tỷ thí với Viên Thành Tú một phen, nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một kẻ tán tu, trực tiếp chiếm lĩnh lôi đài.
Diễn biến này quả thực nằm ngoài mọi dự liệu của nàng.
Lúc này, Viên Thành Tú vẫn còn đang ngồi nhập định điều tức, bởi sau lưng hắn vẫn còn hằn một chưởng trọng của Thang Khang.
Đối diện ánh mắt lạnh nhạt của Phương Dao, hắn tự thấy mất mặt, vội vàng quay mặt đi.
Phương Dao bước lên đài, đầu ngón tay vừa chạm tới Tuyết Tịch bên hông, liền thấy Thang Khang vốn từ nãy đến giờ vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, lúc này thần sắc lại trở nên nghiêm túc, bất ngờ giơ tay ra hiệu: "Khoan đã, ta cần điều tức."
Hắn liên tục giao chiến với nhiều người, yêu cầu điều tức hồi khí cũng là điều hợp tình hợp lý.
Phương Dao khẽ gật đầu. Thang Khang lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, nuốt vài viên bổ khí đan rồi nhập định. Phương Dao đứng sừng sững trên đài, yên tĩnh đợi hắn điều tức xong.
Sau một nén nhang, Thang Khang đứng dậy, phủi nhẹ ống tay áo, cất lời: "Được rồi."
Phương Dao không nhiều lời. Đến cả lễ tiết trước khi giao đấu cũng bỏ qua, bởi kẻ này đã khiến các đệ tử và Cảnh Úc thảm hại đến vậy, nàng không muốn phí lời khách sáo thêm.
Đối với kiếm tu, kiếm rút khỏi vỏ chính là tín hiệu khai chiến.
Lưỡi kiếm sáng bạc vút ra khỏi tay áo màu tuyết, tựa như một con ngân xà lao thẳng về phía hắn. Thang Khang rất khôn ngoan, biết rằng cận chiến sẽ bất lợi với mình, liền không đối đầu trực diện, mà dùng bộ pháp quỷ dị di chuyển tránh né, khéo léo giữ khoảng cách trong vòng một trượng.
Một kiếm phản thủ của Phương Dao liền bị hắn dùng lòng bàn tay đẩy lệch thân kiếm. Hắn cũng không chịu kém, xoay người tung ra một chưởng, lại bị nàng ngửa người tránh thoát trong gang tấc.
Chưởng phong rít qua, sượt trúng cây trâm cài trên tóc nàng, khiến chiếc trâm gỗ rơi xuống đất, văng ra khỏi lôi đài. Mái tóc dài chấm eo không còn cố định, lập tức buông xõa như thác đổ.
"Mẫu thân!"
Hai đứa nhỏ dưới đài chứng kiến Phương Dao suýt chút nữa bị chưởng phong làm trọng thương, tức thì nín thở, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực. Phương Dao lùi mấy bước, rút về mép đài, giãn rộng khoảng cách với Thang Khang. Mái tóc dài sau lưng bị gió nhẹ cuốn lên, phất qua má, quả thật có chút che khuất tầm nhìn khi giao đấu.
Nàng cúi đầu nhìn vào túi trữ vật, may mắn thay bên trong còn một cây trâm bạch ngọc do Tạ Thính tặng. Nàng lấy trâm ra, ngậm chuôi kiếm vào miệng, nhanh chóng vấn tóc, dùng trâm bạch ngọc ghim lại toàn bộ mái tóc dài.
Khi nàng ngẩng đầu lần nữa, đuôi mắt khẽ híp lại, tròng mắt nâu nhạt tựa như bị sương tuyết bao phủ, ánh nhìn đã hoàn toàn thay đổi, sắc lạnh khôn cùng.