Khi chưởng phong của Thang Khang đánh rơi trâm cài tóc của Phương Dao, các đệ tử và chưởng môn có mặt đều không khỏi thót tim thay nàng.
May mắn thay, thứ bị đánh trúng chỉ là cây trâm vô tri.
Thế nhưng, điều khiến mọi người không ngờ lại là, trong thời khắc then chốt như vậy, việc đầu tiên mà Phương Dao làm lại là dừng tay để vấn tóc.
Mặc dù họ đều hiểu rằng tóc xõa sẽ cản trở tầm nhìn, nhưng sao nàng lại có thể trấn tĩnh đến mức độ này?
Ngay cả Thang Khang cũng ngơ ngẩn chốc lát, đợi đến khi Phương Dao vấn tóc xong xuôi, hắn mới chợt bừng tỉnh. Vừa rồi nàng buông kiếm rời tay, chẳng phải đó chính là thời cơ tốt nhất để hắn phát động thế công hay sao?
Phương Dao sau khi vấn tóc lại nắm chặt Tuyết Tịch trong tay. Nàng xưa nay không thích hao tâm tổn trí vào việc trang điểm, cây trâm gỗ kia cũng đã dùng không biết bao nhiêu năm. Sau khi mái tóc dài được búi gọn gàng, một chiếc cổ trắng ngần, mảnh mai liền lộ ra. Trâm ngọc so với trâm gỗ càng làm tôn thêm nước da nàng, khiến cho mái tóc đen huyền, làn da trắng như tuyết, cùng ngũ quan thanh tú thoát tục càng thêm phần tuyệt mỹ.
Nàng không vội ra tay, trầm giọng hỏi Thang Khang đối diện: "Chiêu pháp của ngươi thuộc môn phái nào? Hình thể không giống thể tu, lại ẩn chứa chút tà khí."
Thang Khang hoảng hốt, dường như đã bị nàng nhìn thấu tâm can nên lảng tránh không đáp. Hắn một lần nữa thi triển bộ pháp quỷ dị, áp sát ra tay. Chưởng phong đã rít tới trước người nàng.
Phương Dao vừa hay cũng có ý định tốc chiến tốc thắng. Trước đó hắn liên tiếp thắng trận, đánh cho đệ tử các tông không kịp trở tay, nếu nàng tiếp tục dây dưa thì chẳng phải càng đẩy thanh thế của hắn lên cao sao?
Vì vậy, nàng chỉ xuất ra đúng ba kiếm.
Kiếm thứ nhất, nàng nâng kiếm c.h.é.m xéo, chặn đứng đường tiến của hắn. Kiếm thứ hai, nàng vân kiếm quét ngang, kiếm thế như gió bay, bức hắn đến góc c.h.ế.t của võ đài.
Kiếm thứ ba, là chiêu Nghịch Lân Thứ, mũi kiếm nhắm thẳng mi tâm, hòng đoạt lấy sinh mệnh.
Kiếm phong rét buốt như sương, như đao treo ngay tim, linh lực tinh thuần và hùng hậu hội tụ nơi đầu kiếm, mang theo khí thế xuyên mây phá trời, kiếm ý vô song khiến bất kỳ đối thủ nào cũng không thể tránh né.
Giữa chân mày Thang Khang cảm thấy lạnh buốt, hắn liên tục thoái lui.
Mãi cho đến khi gót chân hắn đã chạm vào rìa võ đài, luồng kiếm ý kia vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Thang Khang nghiến răng, hàm răng sau gần như nát vụn. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, giữa thắng bại và tính mạng, hắn quả quyết chọn lấy tính mạng bản thân, dứt khoát tung người nhảy khỏi đài.
"Sư tỷ thắng rồi!"
Tô Minh Họa và Cảnh Úc căng thẳng đến độ mắt không dám chớp, dán chặt vào võ đài. Mãi đến khi trông thấy Phương Dao ba kiếm quét sạch Thang Khang, kẻ vừa rồi còn buông lời ngông cuồng, không coi đệ tử các tông ra gì, dưới kiếm thế của đại sư tỷ cũng bị ép cúi đầu, không còn sức chống trả.
Cảnh Úc thậm chí quên cả nỗi đau nứt xương vai, toàn thân chỉ thấy sảng khoái vô cùng.
Chúng ta có thể vĩnh viễn tin tưởng đại sư tỷ!
Dưới đài, hai đứa trẻ thấy mẫu thân xuất kiếm liền nín thở không dám kêu một tiếng. Kiếm ý của Phương Dao trên đài hoàn toàn khác biệt so với lúc nàng dạy chúng luyện kiếm ngày thường.
A Chính nhìn trường kiếm trong tay mẫu thân tựa như một con ngân xà sống động nghe theo điều khiển, chỉ đâu đánh đó, sắc bén không thể đỡ nổi. Đôi mắt nó tròn xoe, lấp lánh ánh sáng.
Kiếm pháp của mẫu thân, trong số những người mà nó từng thấy, là lợi hại nhất, thậm chí còn lợi hại hơn cả Ô trưởng lão dạy kiếm cho chúng!