Sau khi Thang Khang lăn khỏi võ đài, hai đứa nhỏ lập tức reo hò không ngớt, vỗ đến đỏ cả lòng bàn tay: "Mẫu thân thắng rồi! Mẫu thân thật hiên ngang! Mẫu thân là người lợi hại nhất thiên hạ!"
"Phương Dao thắng rồi."
Đệ tử của các tông môn, người bị thương thì điều tức, người còn lành lặn thì đồng loạt dõi theo tình hình trên võ đài với vẻ căng thẳng.
Chỉ khi thực sự đối đầu trên đài mới biết, tên tán tu kia nội lực thâm hậu, gần như không có nhược điểm.
Người kiên trì được lâu nhất cũng chỉ cầm cự được một nén nhang trong tay hắn. Một kẻ cường hãn đến vậy, vậy mà khi đối mặt với Phương Dao lại giống như một người không biết võ công, bị nàng đánh cho ba kiếm phải bại trận thảm hại.
Có thể thấy, trong ba năm qua, kiếm đạo của Phương Dao so với các đệ tử tông môn khác đã nới rộng khoảng cách đến mức độ nào.
Viên Thành Tú nhìn thân ảnh mảnh mai mà thanh lãnh trên đài tỷ võ, trong lòng vừa mừng cho nàng, lại mang theo vài phần cô quạnh khó nói. Hắn cảm thấy nàng càng lúc càng trở nên xa vời, không thể với tới.
Từng có thời điểm hắn vì bản thân bước vào cảnh giới Nguyên Anh sớm hơn nàng một bước mà đắc ý không thôi, vậy mà đến nay, ngay cả tư cách đứng chung một đài tỷ thí với nàng hắn cũng không có.
"Kiếm của đại sư tỷ Linh Tiêu Tông quả nhiên sắc bén vô cùng, Thang mỗ ta cam tâm bái phục."
Thang Khang bị đánh bay khỏi lôi đài, sắc mặt trầm xuống khó coi, song rất nhanh đã khôi phục lại vẻ trấn định, phong thái ung dung chắp tay thi lễ với Phương Dao.
"Đa tạ đã hạ thủ lưu tình."
Phương Dao đáp lại bằng giọng điệu xa cách: "Không dám."
Lúc này, Thang Khang mới cảm thấy trán đau nhói, có chút ẩm ướt. Đưa tay lau nhẹ, ngón tay hắn đã vương vết máu.
Kiếm phong của nàng đã xé rách da thịt trên trán hắn. Chỉ cần khi nãy hắn còn dây dưa thêm chút nữa, tất sẽ bị một kiếm xuyên trán.
Thế nhân đồn rằng hắn ra tay tàn độc, nhưng chẳng phải chiêu kiếm này của nàng cũng là sát chiêu chí mạng sao?
Phương Dao vốn luôn giữ vị trí quán quân, danh tiếng từ lâu đã vang xa. Thang Khang sớm đã nghe qua, lần này cũng đã chuẩn bị tinh thần bại dưới tay nàng. Mục đích hắn đến đây là nhằm ra mắt trước chư tông. Dẫu không đoạt được ngôi quán quân, nhưng đạt tới bước này cũng đã đủ mãn nguyện.
Hắn lập tức quay người, trở về khu vực khán đài của tán tu để tĩnh tâm điều tức.
Khi thấy người cuối cùng đứng trên lôi đài là Phương Dao, chưởng môn các đại tông đều đồng loạt ngồi thẳng người dậy, thở phào nhẹ nhõm.
Tốt thay! Danh dự chư tông môn rốt cuộc đã được bảo toàn!
"Kiếm pháp của Dao Nhi quý tông quả nhiên vượt xa phong thái năm xưa của Ngu huynh." Viên Hạc hâm mộ nói với Ngu Vọng Khâu.
Cũng là cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, mà con trai ông ta còn không xứng xách kiếm cho nàng.
Khi hay tin Phương Dao đã có hai con, Viên Hạc từng chút do dự về mối hôn sự. Giờ đây, tận mắt chứng kiến nàng trên lôi đài uy phong cầm kiếm Tuyết Tịch, phong tư tuyệt thế không ai sánh kịp, ông ta mới tự thán ánh mắt mình thuở trước quả thực quá nông cạn.
Hai hài tử thì có ngại gì? Nếu Ngu Vọng Khâu thật sự chịu gật đầu đồng ý mối hôn sự này, một nữ kiếm tu có thiên tư nhường ấy làm dâu, chẳng phải là chuyện mà Kim Dương Tông ta hằng cầu mong ư?
Khóe môi Ngu Vọng Khâu không nén được mà khẽ cong lên, thần sắc tràn đầy kiêu hãnh: "Chẳng hay còn vị đệ tử nào muốn luận kiếm cùng đồ nhi của ta chăng? Bằng không, ngôi quán quân cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh trong đại hội lần này sẽ thuộc về đồ nhi của ta vậy."