Huống hồ mẫu thân cũng đã đi tìm muội muội một hồi lâu mà vẫn chưa trở lại, khiến tâm nó càng thêm bất an.
Ngay lúc nó đang bồn chồn không yên, Ô trưởng lão ngồi gần đó dường như hiểu lầm điều gì, liền cất lời hỏi nó: "Phương Chính, ngươi muốn lên đài ư?"
Sau khi Tịch Tri Nguyệt tỷ thí xong và rời khỏi đài, lôi đài phụ lại một lần nữa trở nên trống không.
Lúc này, lại có một đệ tử Luyện Khí kỳ khác bước lên đài, đang ngóng tìm đối thủ giao đấu, Ô trưởng lão hỏi vậy là muốn nó lên đài ứng chiến.
A Chính nghe vậy liền ngoan ngoãn đứng dậy, cầm theo tiểu mộc kiếm bước lên đài giao chiến.
Bên kia, Phương Dao đang chăm sóc A Viên bị đau bụng do uống phải Hiển Hình Đan, Khúc Trường Lăng là người ngoài, cũng chẳng tiện ở lại lâu trong phòng.
Lúc hắn trở lại đài tỷ võ thì A Chính đã liên tiếp đánh bại mấy vị đệ tử Luyện Khí kỳ khác trên võ đài.
Tiểu mộc kiếm trong tay nó thoạt nhìn chẳng hề có chút sát thương nào, song nó đã dùng hành động thực tế để chứng minh với những đối thủ đang khinh thường kia rằng, dùng mộc kiếm cũng có thể giành chiến thắng.
Chúc Văn Nguyệt thấy Khúc Trường Lăng trở lại, vội vàng gọi hắn: "Tiểu sư đệ, ngươi đi đâu thế? Đến lượt ngươi rồi!"
Viên Hạc lúc này cũng đang sốt ruột. Quán quân Kim Đan kỳ bị Phương Dao đoạt đi thì đành cam chịu, vốn dĩ ông ta cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng, nhưng quán quân Luyện Khí kỳ lẽ nào lại để lọt vào tay kẻ khác? Thấy Khúc Trường Lăng trở lại, Viên Hạc khẽ thở phào, dùng ánh mắt ra hiệu giục hắn mau chóng lên đài.
Vì vậy, Khúc Trường Lăng chưa kịp an tọa thì đã bị vội vã đẩy lên võ đài.
Viên Hạc đắc ý khoe khoang với các vị chưởng môn khác: "Đệ tử của ta thực là ngàn năm có một, đơn linh căn lại là thiên sinh kiếm tâm, trời sinh là người luyện kiếm, bất kỳ kiếm pháp nào chỉ cần liếc qua một lần là thông thạo, tính tình lại trầm tĩnh, ổn trọng."
Một vị chưởng môn cười khẽ nói: "Viên chưởng môn, ta thấy ngươi thương yêu đồ đệ này còn hơn cả huyết mạch ruột thịt, hay là cho hắn theo họ Viên luôn đi?"
"Lão phu cũng có ý đó." Viên Hạc mỉm cười, chẳng quên khoe khoang với Ngu Vọng Khâu: "Tuy đồ tôn của ngươi kiếm pháp tuy không tồi, song đồ đệ của ta mà ra tay, vị trí quán quân này e rằng phải nhường lại thôi."
Nào ngờ đâu A Chính cũng sở hữu kim linh căn và có thiên sinh kiếm tâm.
Chỉ có điều Khúc Trường Lăng lớn hơn A Chính vài tuổi, A Chính lại mới học kiếm được nửa năm, trong lòng Ngu Vọng Khâu nhất thời cũng khó lòng đoán định ai sẽ thắng ai, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Cứ chờ mà xem."
Hai đứa trẻ tuổi tác ngang nhau đứng đối diện nhau trên võ đài, cả hai đều tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc. Nếu bỏ qua vóc dáng còn non nớt kia mà chỉ xét đến tư thế cầm kiếm chuẩn xác cùng ánh mắt trầm tĩnh, thì sẽ dễ dàng khiến người ta quên mất tuổi thật của chúng.
Kiếm đồng thời rút khỏi vỏ, va chạm nhau vang lên tiếng kim thiết thanh thúy, hai đứa trẻ vừa giao thủ đã qua vài chiêu.
A Chính lập tức cảm nhận được đối thủ này còn mạnh hơn tất thảy những đối thủ trước cộng gộp lại.
Khúc Trường Lăng nhìn dung mạo có vài phần tương đồng A Viên của A Chính, trong lòng lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong nhà trúc, có chút thất thần.
Hắn thật chẳng ngờ A Viên lại là bán yêu, A Chính và A Viên là huynh muội ruột thịt, lẽ nào A Chính cũng là bán yêu chăng?
Khúc Trường Lăng vừa nghĩ đến đây, ánh mắt vô thức lướt qua đằng sau A Chính, chẳng lẽ tiểu tử này cũng có một cái đuôi trắng to mềm mại hay sao?