Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 270

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

A Chính phát giác hành động nhỏ của đối phương, vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa tức giận hỏi: "Ngươi nhìn chằm chằm m.ô.n.g ta làm gì?"

"Đừng hiểu lầm, ta chỉ là vì..." Khúc Trường Lăng vội vàng giải thích.

A Chính chẳng màng hắn vì lẽ gì, đang ở trên lôi đài mà phân tâm là điều đại kỵ. Y lập tức ngưng tụ linh khí vào lòng bàn tay, không chút khách khí tung ra một kiếm.

Cảm nhận được kiếm ý nghiêm nghị chẳng hề kém cạnh mình, sắc mặt Khúc Trường Lăng cũng trở nên nghiêm túc. Chẳng lẽ A Chính cũng là kiếm tâm trời sinh?

Hắn tức thì giơ tay cản kiếm, hai luồng kiếm ý sắc bén bất phân cao thấp trực diện giao tranh.

Khúc Trường Lăng nhập tông đã ba năm, với thiên tư của hắn lẽ ra đã có thể Trúc Cơ, thế nhưng hắn không vội đột phá cảnh giới mà dành phần lớn thời gian để rèn luyện kiếm ý.

Kiếm ý của A Chính sắc bén, cương mãnh, thấp thoáng bóng dáng của Phương Dao; còn kiếm ý của Khúc Trường Lăng lại trầm ổn, nặng nề, âm thầm nghiền ép đối phương.

A Chính chưa từng gặp phải đối thủ nào cường hãn đến thế, cổ tay cầm kiếm đã bắt đầu run rẩy, nghiến răng gắng gượng chống đỡ. Mà Khúc Trường Lăng cũng chẳng khá hơn là bao, đôi mày nhíu chặt, cánh tay khẽ run.

Khi A Chính gần như không thể trụ được nữa, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ rực rỡ của mẫu thân khi vung kiếm nghênh địch trên đài. Đó chính là hình tượng mà y muốn noi theo trong tương lai.

Đây là lần đầu tiên A Chính tham gia tỷ võ, nhất định không thể khiến mẫu thân mất mặt!

Trong kiếm ý bùng phát dữ dội của A Chính, hai thanh trường kiếm đồng thời bị đánh bay khỏi tay, văng lên không trung.

Thuật triệu kiếm!

Phản ứng của A Chính nhanh hơn, trong khoảnh khắc đã dùng thuật pháp triệu hồi lại mộc kiếm vào tay. Khúc Trường Lăng chậm hơn một nhịp, vừa mới nắm lại chuôi kiếm thì mũi mộc kiếm đã chạm vào n.g.ự.c hắn.

Lúc Phương Dao dắt tay A Viên quay lại đấu trường, trận đấu của đệ tử Luyện Khí kỳ đã kết thúc từ lâu, đệ tử trên khán đài cũng đã tản đi gần hết.

A Chính vẫn ngồi tại chỗ, chờ mẫu thân và muội muội trở về.

"Mẫu thân, con thắng rồi! Con giành được vị trí quán quân của Luyện Khí kỳ!"

Thấy mẫu thân và muội muội cuối cùng cũng trở lại, A Chính lập tức chạy đến khoe khoang chiến tích với nàng, trong mắt tràn đầy kích động và tự hào.

Mọi người đều không tin y có thể thắng được Khúc Trường Lăng, nhất là vị lão gia gia Kim Dương Tông kia, suýt nữa thì trợn mắt đến rớt tròng.

Chưởng môn gia gia, Ô trưởng lão, tam sư thúc và tiểu sư thúc đều khen ngợi y, nhưng điều y mong chờ nhất vẫn là lời khen từ mẫu thân.

Điều khiến y có chút thất vọng là mẫu thân không được tận mắt chứng kiến khoảnh khắc y đánh bại đối thủ trên lôi đài.

Phương Dao giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu A Chính.

"Giỏi lắm."

A Chính cười tủm tỉm, nhưng ngay sau đó lại mẫn cảm nhận ra mẫu thân hình như đang có tâm sự, thần sắc có vẻ không tập trung, mà muội muội tuy trông không có gì lạ, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe như vừa mới khóc.

"Sư tỷ, sư phụ cùng chư vị chưởng môn đang chờ ở Chấp Sự Đường, nói đợi tỷ quay lại thì bảo tỷ đến đó." Tô Minh Họa nãy giờ vẫn ở cạnh A Chính, lúc này len lén ghé tai Phương Dao cười nói, "Chắc là muốn thưởng cho tỷ vì được quán quân."

Bất kể Ngu Vọng Khâu vì chuyện gì, sư phụ đã truyền lời thì nàng không thể không đi. Phương Dao cúi đầu dặn dò hai đứa trẻ: "Hai đứa ngoan ngoãn về viện chờ ta."

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 270