Nói rồi, nàng liền ngự kiếm rời đi.
Hai đứa trẻ nghe lời mẫu thân, cưỡi hồ lô ong mật quay về hướng Lăng Vân Phong. Trên đường đi, A Chính lén hỏi A Viên: "Muội sao vậy? Thật sự chỉ là bị đau bụng thôi à?"
A Viên lộ vẻ mặt như vừa gây họa, gãi đầu nói: "Mẫu thân biết chúng ta là tiểu hồ ly rồi."
"Hả?"
A Chính trừng lớn mắt đầy kinh ngạc, giờ phải làm sao đây?
"Còn nữa, tiểu ca ca Kim Dương Tông kia, tên là Khúc... Khúc gì ấy." Tên Khúc Trường Lăng đối với A Viên quá khó nhớ, nàng chỉ nhớ được mỗi họ, chu chu miệng nói tiếp, "Hắn còn sờ đuôi muội nữa."
Hắn vậy mà dám sờ đuôi của A Viên!
A Chính không nhịn được siết chặt chuôi kiếm bên hông, trong lòng thầm nghĩ muốn quay lại tìm Khúc Trường Lăng đánh thêm một trận nữa.
Trước đó y còn tưởng người kia là tên biến thái, hóa ra là đã biết chuyện này từ trước, không trách lúc trên lôi đài cứ nhìn chăm chằm vào m.ô.n.g y, không lẽ là đang tò mò xem y có mọc đuôi hay không?
" Nhưng mà huynh ấy là người tốt, đã đồng ý sẽ giữ bí mật giúp chúng ta, mẫu thân cũng không giận, còn xoa bụng cho muội rất lâu."
Nghĩ đến đây, A Viên ngốc nghếch cười khúc khích, mẫu thân thực sự không hề ghét bỏ chúng là hồ ly, vẫn đối xử với nàng dịu dàng như xưa.
"Sao muội lại để lộ đuôi?"
A Chính nghi hoặc hỏi, hạt bồ đề do phụ thân tặng có thể áp chế yêu khí, muội muội đâu thể dễ dàng để lộ bản thể.
A Viên đành kể lại chuyện bản thân trúng phải Hiển Hình Đan, cùng với suy đoán là do Tịch Tri Nam hạ dược, nói hết một lượt cho ca ca.
Nàng ấm ức kể: "Lúc đó bụng muội đau đến muốn chết, may mà muội chạy nhanh, cũng không kịp xem kết quả tỷ thí luyện đan." A Chính lần này thực sự siết chặt chuôi kiếm trong tay.
Phương Dao bước vào đại điện Chấp Sự Đường. Các chưởng môn đã rời đi hết, trên bàn vẫn còn đặt những chén trà chưa uống cạn, nước trà vẫn còn âm ấm.
Phương Dao hành lễ với Ngu Vọng Khâu. Vừa thấy sắc mặt sư phụ ẩn hiện vẻ u sâu giữa mi tâm, trong lòng nàng liền chùng xuống.
Trên nét mặt sư phụ đã lộ rõ ưu tư.
Xem ra, lần này người gọi nàng đến chắc hẳn không phải để ban thưởng rồi.
Đại hội lần này rõ ràng đã diễn ra suôn sẻ, không phát sinh đại sự gì. Vậy lẽ nào mọi chuyện có can hệ đến A Viên cùng A Chính chăng?
Trong lòng Phương Dao cũng không khỏi thấp thỏm lo âu. Ngu Vọng Khâu thấy nàng đã đến, liền đứng dậy, đoạn cầm lấy phong thư đã được niêm kín đặt trên bàn.
“Dao Nhi, con hãy chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai sẽ lên đường mang bức thư này đi giao.”
Ngu Vọng Khâu trao phong thư cho Phương Dao.
Đại hội lần này quả thực tổ chức rất suôn sẻ. Trừ việc ngôi vị quán quân Trúc Cơ kỳ thuộc về đệ tử Vạn Pháp Môn, thì ở cảnh giới Kim Đan và Luyện Khí, ngôi vị đầu bảng đều thuộc về đệ tử Linh Tiêu Tông. Đặc biệt là A Chính đã đánh bại đệ tử của Viên Hạc, khiến Ngu Vọng Khâu vô cùng đắc ý. Ngu Vọng Khâu vốn không phải kẻ hay ưu phiền, song vừa kết thúc nghị sự cùng chư vị chưởng môn Tiên Minh, y đã nhận được một số tin tức bất ngờ, nhất thời vẫn chưa thể hoàn hồn.
Giao thư?
Phương Dao không khỏi nghi hoặc. Phàm những việc đưa tin thư như vậy thường chỉ giao phó cho những đệ tử tầm thường, đây là lần đầu tiên sư phụ lại để nàng phải đảm nhiệm việc sai vặt như thế này.
Nàng nhận lấy phong thư, đoạn nhìn qua một lượt, thấy trên phong thư được niêm phong cẩn mật bằng sáp lửa chuyên dụng của Tiên Minh.