Hai đứa trẻ cũng đồng thanh, giọng nói non nớt vang lên rõ ràng: " Đúng đó, chúng ta phải đi tìm phụ thân."
Đỗ Hàn Sơn kiên quyết không chịu thu tiền, Phương Dao đành phải nhận lấy tấm lòng thịnh tình của hắn.
Rời khỏi tiệm luyện khí, Phương Dao dẫn theo bọn trẻ thẳng tiến ra khỏi thành, sau đó lấy ra chiếc hồ lô phi hành ba chỗ ngồi hoàn toàn mới mẻ. Nàng ngự lên không trung, thẳng hướng phi về phương Bắc.
A Viên vẫn ngồi ở miệng hồ lô, A Chính ngồi ở giữa, còn Phương Dao ngồi sau cùng.
Nàng điều động linh khí khống chế hồ lô phi hành, tốc độ chẳng hề thua kém việc ngự kiếm phi hành, song lại thoải mái hơn nhiều so với việc đứng trên lưỡi kiếm chật hẹp kia. Trong lòng nàng thầm nhủ, thảo nào hai đứa trẻ lại thích cưỡi hồ lô đi học đến vậy.
A Viên vô tình quay đầu lại, trông thấy ca ca đang tựa vào lòng mẫu thân, vẻ mặt an nhàn tự tại. Tâm tình nó bỗng dâng lên một cỗ hâm mộ, liền chọc chọc vào A Chính: "Ca ca, chúng ta đổi chỗ đi, muội muốn được ngồi tựa vào mẫu thân."
A Chính cũng muốn được ở gần mẫu thân, lòng không nỡ rời đi. Nhưng khi thấy ánh mắt van nài của muội muội, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Phương Dao đành phải tạm thời hạ xuống một đỉnh núi uốn lượn, chờ hai đứa nhỏ đổi chỗ cho nhau. A Viên thuận lợi ngồi vào giữa, cảm thấy mình đại thắng, cứ cười khúc khích không ngừng, ôm chặt cái đuôi lớn của mình cọ đi cọ lại trong lòng Phương Dao đầy mãn nguyện.
"Ngồi cho vững, cẩn thận rơi xuống đó." Phương Dao thỉnh thoảng lại bị lông tơ trên tai của con gái cọ vào cằm và cổ, cảm thấy ngứa ngáy khôn tả.
Nửa canh giờ sau, A Chính nghe thấy tiếng mẫu thân và muội muội cười nói rộn ràng phía sau, cuối cùng cũng không nén nổi nữa, quay đầu lại thương lượng: "Muội muội, cho ta ngồi ở giữa một lát nhé."
A Viên ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy bản thân đã chiếm chỗ bên mẫu thân khá lâu rồi, liền miễn cưỡng gật đầu chấp thuận. Lần này lại đến lượt A Chính rúc vào lòng Phương Dao, nghiêng đầu tựa vào vai nàng.
Thấy bọn trẻ cứ vì chỗ ngồi mà thay phiên đổi chỗ, Phương Dao dứt khoát tự mình ngồi vào giữa, để muội muội ngồi phía trước, còn ca ca ngồi phía sau.
A Viên ngồi ở trước rúc mình vào lòng nàng, A Chính ở sau vòng tay ôm choàng lấy nàng, đầu tựa vào lưng nàng. Hai đứa trẻ lúc này mới chịu yên phận trở lại.
Từ ban ngày phi hành đến tận hoàng hôn, linh khí trong cơ thể Phương Dao cũng dần cạn kiệt. Nàng bèn hạ xuống một trấn nhỏ, định chuyển sang xe ngựa để tiện nghỉ ngơi, hồi phục linh lực, đồng thời tiếp tục hành trình. Lúc này trời đã tối mịt, ngoại thành chỉ có duy nhất một trạm dịch. Trước trạm có một chiếc xe ngựa đang đợi, phu xe chuẩn bị lên đường. Thấy Phương Dao dắt theo hai hài tử tiến lại gần, hắn liền cất tiếng hỏi nàng đi đâu.
Phương Dao đáp, ngỏ ý muốn đi về phía Bắc.
Phu xe nói: "Giờ đây trời đã khuya, chuyến xe ngựa đi phương Bắc chỉ còn độc nhất chuyến này. Nếu cô nương lỡ mất, e rằng phải đợi đến sáng mai mới có chuyến tiếp theo."
Phương Dao nhìn vào trong khoang xe, thấy chỉ có một phụ nhân và một đứa trẻ. Khoang xe vẫn còn đủ chỗ cho ba người, bèn dắt A Chính và A Viên lên.
Vừa tiến vào thành trấn, chẳng đợi mẫu thân nhắc nhở, hai hài tử đã tự động thu lại tai và đuôi của mình.
Chúng ngồi trong xe ngựa cũng chẳng cần tranh giành chỗ nữa, mỗi đứa một bên, ngồi sát cạnh mẫu thân.
Trước lúc xuất phát, túi trữ vật của chúng đã được chất đầy đồ ăn. Trải qua một ngày dài trên đường, A Viên cảm thấy bụng réo cồn cào, liền lấy một ít điểm tâm ra thưởng thức.
A Chính không ham ăn như muội muội mình, vì tiện lợi, nó cùng mẫu thân đều dùng Tích Cốc Đan để chống đói.