Phương Dao thấy A Viên loay hoay chải đuôi, thỉnh thoảng lại nhíu mày, có vẻ còn vô tình tự làm đau bản thân.
"Để mẫu thân giúp con."
Nàng nhìn đuôi hồ ly mềm mại, phồng tơi như mây, trong lòng dâng lên chút yêu thích, bèn nhận lấy chiếc lược trong tay A Viên, động tác dịu dàng từ tốn chải lông cho nó.
Không bao lâu đã chải ra được một nhúm lông mềm mại to bằng lòng bàn tay.
Phương Dao kinh ngạc, lại nhìn đuôi của A Viên vẫn bồng bềnh như cũ, lượng lông không chút suy suyển.
A Viên hơi đỏ mặt, khẽ lay lay đôi tai, nhỏ giọng giải thích với mẫu thân: “Bình thường con không có rụng lông nhiều như vậy đâu, chỉ là quá lâu không chải thôi mà."
Dứt lời, tay nó nhanh như chớp giật lấy khối lông tơ trong tay Phương Dao nhét thẳng vào túi trữ vật, như đang muốn che giấu chứng cứ về sự lơ là của mình.
"Mẫu thân, con cũng muốn được chải..."
A Chính tuy rằng lần trước lúc tắm đã từng lén lút chải đuôi sau bình phong, nhưng lúc này thấy mẫu thân kiên nhẫn chải lông cho muội muội, trong lòng cũng dấy lên sự hâm mộ. Nó vội vàng tiến tới, xoay người lại, để đuôi hồ ly mềm mịn đặt lên đùi Phương Dao.
Phương Dao đành bất đắc dĩ cầm lấy lược gỗ, vừa mới giúp A Chính chải được vài lần thì đột nhiên nhận thấy tốc độ xe ngựa chậm dần, linh giác của nàng chợt dấy lên cảnh báo, cảm nhận được luồng khí tức khác thường trong không gian tĩnh mịch.
Nàng lập tức ném lược đi, tay túm lấy thắt lưng hai đứa nhỏ.
Ngay khoảnh khắc cỗ xe ngựa bị một lực mạnh mẽ nhổ bật gốc, rồi xé toạc tan tành thành từng mảnh gỗ vụn, Phương Dao đã kịp mang theo hai đứa nhỏ tung người vọt ra khỏi đống đổ nát, bình an tiếp đất.
Phu xe đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu như máu, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập.
Ông ta cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình, hoảng hốt. Rốt cuộc ông ta đã làm sao thế này?
Phương Dao nhíu mày nhìn vị phu xe đang trong cơn hóa cuồng, một quyền xé nát cả xe ngựa, sức mạnh này chắc chắn không phải sức lực mà phàm nhân có thể sở hữu.
Chẳng lẽ là một yêu vật, vẫn luôn ngụy trang từ đầu đến giờ?
Nàng còn đang nghi hoặc, ánh mắt thuận theo cái nhìn của phu xe cúi xuống, mới nhận ra cánh tay phải của ông ta tựa hồ đã chịu vết thương từ trước, đang được băng bởi một dải lụa trắng. Thế nhưng, dưới lớp vải ấy, từng vệt hoa văn đen ngòm tựa những con rết uốn lượn, đang bò trườn và lan rộng ra khắp cánh tay.
Sắc mặt Phương Dao chợt biến đổi, phu xe nhiễm Minh Văn từ bao giờ?
Minh Văn này quả thật đáng sợ, có thể khiến một phàm nhân bộc phát sức mạnh kinh người đến vậy ư?
Phu xe đứng sững một lát, đôi mắt lại một lần nữa đỏ rực như máu, bàn tay phải đã bị Minh Văn xâm thực bỗng vung lên, vồ thẳng về phía Phương Dao!
Kiếm Tuyết Tịch của Phương Dao xuất thủ, thân pháp tựa gió, tốc độ vượt xa đối phương, mũi kiếm sắc bén đã chạm vào n.g.ự.c ông ta, đ.â.m sâu một tấc.
Dù có sức mạnh đến đâu thì ông ta rốt cuộc vẫn chỉ là phàm nhân, không có linh khí hộ thân, Phương Dao muốn lấy mạng ông ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vị phu xe kia bỗng chốc khôi phục được chút thần trí, nước mắt lã chã tuôn rơi, miệng không ngừng cầu khẩn: "Đừng g.i.ế.c ta..."
Phương Dao vì lời ông ta nói mà tay cầm kiếm thoáng chốc khựng lại, nhưng Minh Văn vừa dính vào thân thể đã là căn bệnh hiểm nghèo không thuốc chữa, nếu không trừ khử chắc chắn sẽ lan truyền, gieo rắc tai ương cho vô số sinh linh khác.
Trong lòng nàng đã có quyết định, nhưng chưa kịp ra tay thì phu xe kia đã đưa bàn tay phải nhiễm Minh Văn vươn về phía nàng, khoảng cách càng gần, mũi kiếm lại càng đ.â.m sâu hơn.
Phương Dao gần như không hề nhúc nhích, chỉ nương theo đà lao tới của đối phương mà mũi kiếm đã xuyên thấu lồng n.g.ự.c ông ta, trong khi ngón tay phải của phu xe còn chưa kịp chạm đến vạt áo nàng.
Phương Dao lặng người nhìn hành động tự sát này của phu xe, rút kiếm ra, thân thể ông ta mềm nhũn, đổ gục xuống đất.
A Viên và A Chính bị biến cố này dọa kinh sợ đến ngây dại, lúc này mới tiến lại níu vạt áo nàng, vừa nghi hoặc vừa thương tâm hỏi: "Mẫu thân, phu xe thúc thúc bị sao vậy ạ? Vì sao thúc ấy lại đột nhiên tấn công chúng ta?"
Phương Dao nhất thời không biết nên giải thích ra sao cho hai đứa trẻ, nhưng nàng hiểu rõ không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa, phải lập tức lên đường đến Vương Thành để đưa tin mật.
Phương thức lây nhiễm cùng tốc độ lan rộng của U Minh Giáo quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng, bất kể thái độ của Yêu Vương ra sao, cũng cần để Tiên Minh sớm đưa ra đối sách.
Nàng bỏ lại cỗ xe đã tan nát, mang theo hai đứa trẻ ngự hồ lô, lướt gió phi hành mà rời đi.
Đi được khoảng tám trăm dặm cách địa phận Yêu tộc, Phương Dao và hai đứa trẻ lại một lần nữa bị chặn lối.
Lần này người chặn bọn họ lại là ba con yêu vật đích thực.
Phương Dao khẽ nhíu mày, đánh giá ba thân ảnh to lớn đang án ngữ phía trước. Kẻ bên trái da đen nhẻm, thân hình vạm vỡ, trên đầu có một đôi tai gấu, rõ ràng là một gấu yêu. Kẻ bên phải vắt trên lưng một chiếc đuôi dài xù như chổi quét, mặt dài, tai dựng màu xám, trông rõ một con sói yêu hung dữ.
Kẻ đứng giữa lại thấp bé, gầy gò, trên gương mặt dữ tợn phủ một chiếc mặt nạ ác quỷ hung thần, khiến nàng nhất thời khó lòng đoán được nguyên hình yêu thú của kẻ đó.
Yêu vật đứng giữa cất giọng khàn đặc, gằn từng tiếng: "Cây này do ta trồng, đường này do ta mở. Muốn qua đây, mau để lại tiền mua mạng!"
Phương Dao nheo mắt, thầm nghĩ nơi đây còn cách lãnh thổ yêu tộc một quãng xa, vậy mà đám yêu vật này lại dám ngang nhiên tác oai tác quái đến vậy ư?
Nàng vận dụng linh thức thăm dò khí tức ba tên yêu, phát hiện hai tên đạt Kim Đan hậu kỳ, một tên đạt Nguyên Anh sơ kỳ.
Bọn chúng đều chẳng đủ sức uy h.i.ế.p nàng. Với tu vi hèn mọn như vậy, lại dám cả gan ra đây cướp đường ư?
Nàng khẽ nhướng đôi mày, cười nhạt một tiếng: "Các ngươi liệu đã nghĩ kỹ chăng?" Hai đứa trẻ bên cạnh cũng hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn ba yêu vật. A Chính chăm chú nhìn tên đứng giữa, cảm thấy quen mắt, trầm ngâm một lát rồi chợt reo lên: "Ngươi là Lư Nghiên thúc thúc!"
"Aizzz, Lư Nghiên thúc thúc, sao thúc lại hóa trang ra nông nỗi này? Chiếc mặt nạ thúc đeo thật quá xấu xí!"
A Viên cũng lập tức nhận ra Lư Nghiên. Trong số thủ hạ của phụ thân, hai huynh đệ nó thân thiết với Lư Nghiên thúc thúc nhất, đối với khí tức và hình dạng của hắn đã sớm quen thuộc rồi.
"Ai... ai là Lư Nghiên? Các ngươi nhận lầm người rồi!"
Lư Nghiên không ngờ mình mới vừa lộ mặt đã bị hai vị thiếu chủ nhận ra. Trong lòng hắn bối rối khôn cùng, đành cứng đầu phủ nhận, đồng thời vô thức đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ trên mặt.
"Chiếc mặt nạ này xấu đến vậy ư?" Hắn đã phải bỏ ra một trăm yêu châu mới mua được ở chợ, còn được con mèo yêu bán mặt nạ kia hết lời ca ngợi là "phong thần tuấn lãng", còn bảo rằng chắc chắn có thể dọa tu sĩ kinh hồn bạt vía, hồn vía lên mây.
Hắn liếc nhìn hai vị thiếu chủ đáng yêu, cắn răng cứng giọng, cố tình bắt chước khẩu khí của bọn cướp, giơ cao trường đao trong tay mà quát lớn: "Phía trước là địa bàn của lão tử! Kẻ nào thức thời thì cút về ngay, bằng không chớ trách lão tử ra tay vô tình!"