Phu xe cúi đầu nhìn mu bàn tay mình. Vừa nãy con hổ lao tới, ông ta theo bản năng giơ tay lên đỡ, bị móng vuốt của hổ cào trúng, để lại một vết cào nhỏ.
May là vết thương không sâu, chỉ xước da một chút. Phu xe lấy khăn tay tùy thân, băng lại qua loa. Trong bụng, ông ta thầm nhủ lát nữa phải nhắc nhở các huynh đệ ở trạm dịch rằng đoạn đường này nên tránh đi thì hơn.
Khi trời vừa rạng sáng, xe ngựa đến một trấn nhỏ tiếp theo. Bánh xe vừa dừng lại, phụ nhân nọ đã vội vàng ôm theo đứa bé xuống xe, hệt như đang chạy trốn.
Phương Dao cũng định xuống xe, đổi sang hồ lô phi hành để tiếp tục hành trình. Nào ngờ, trời lại bất chợt đổ mưa nhỏ, nàng đành bất đắc dĩ quay lại trong xe.
Phu xe tiếp tục đánh xe, đưa ba người đi về hướng Bắc.
Trận mưa vừa bắt đầu đã dai dẳng trọn một ngày một đêm. May mà trong xe không còn người ngoài, hai đứa trẻ liền thoải mái để lộ đôi tai cùng chiếc đuôi hồ ly. Chúng ở trong xe ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Lúc chán chường, chúng lại lấy truyện ra, đòi Phương Dao kể cho nghe.
Vị đại thúc đánh xe vô tình nhìn thấy đôi tai dựng đứng và chiếc đuôi hồ ly của hai đứa trẻ, nhưng không hề hoảng hốt, cũng chẳng tỏ ra sợ hãi.
Theo lời ông ta, mạng sống này là do Phương Dao cứu về. Nếu không có nàng, ông ta đã sớm bỏ mạng dưới nanh vuốt hổ dữ. Hiện tại, ông ta chỉ muốn làm tròn phận sự của một phu xe, đưa ân nhân cứu mạng của mình tới nơi đến chốn.
Lại ngồi thêm một ngày rưỡi trên xe ngựa, trận mưa nhỏ dai dẳng cuối cùng cũng ngừng rơi.
Hai đứa trẻ ở trong xe gần như cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu. Thấy trời quang, chúng liền giục phu xe dừng lại để xuống hít thở không khí trong lành.
Chỗ dừng chân gần một hồ nước lớn mang sắc ngọc bích, nước hồ trong vắt thấy đáy. Mưa vừa tạnh, những tia nắng nhẹ rọi xuống mặt hồ, phản chiếu từng gợn sóng lăn tăn lấp lánh tựa ánh bạc.
Hai đứa trẻ đã nhịn chơi mấy ngày. Vừa thấy hồ nước, chúng liền lập tức cởi giày tất, chạy ngay đến bờ hồ, thi nhau bắt cá vớt tôm, thỏa sức nghịch nước. Đến khi hứng thú dâng cao, A Viên liền cùng ca ca chơi trò b.ắ.n nước, không chỉ dùng tay tạt nước mà còn vung chiếc đuôi lớn lên, hất nước vào nhau.
Nước hồ rơi xuống sáng lấp lánh, tựa những hạt ngọc. Tiếng cười đùa trong trẻo của trẻ nhỏ vang vọng khắp sơn cốc, xua tan vẻ tĩnh mịch.
Phương Dao tựa bên ngoài xe ngựa, ánh mắt đầy ý cười dõi theo hai đứa trẻ đang nô đùa.
Phu xe ngồi xổm bên cạnh xe, uống nước xong lại nhai lương khô. Nhìn gương mặt ngây thơ khả ái của hai tiểu bán yêu, trong lòng ông ta không khỏi thầm nghĩ: bán yêu chẳng qua là mọc thêm một đôi tai và chiếc đuôi nhiều lông, so với trẻ con nhân tộc cũng không khác là bao. Bất giác, điều đó làm ông ta nhớ tới đứa con gái năm tuổi ở nhà. Hai đứa nhỏ chơi đùa đã đủ, chạy quay về, đôi tai cùng chiếc đuôi hồ ly đều ướt sũng.
Phương Dao lần lượt thi triển Thuật Tịnh Trân, hóa khô nước trên người cho bọn nhỏ.
Ngồi trở lại trong xe, A Viên ôm lấy chiếc đuôi lớn trắng mịn vừa được rửa sạch trong hồ, lấy ra một chiếc lược nhỏ cẩn thận chải chuốt từng sợi lông đuôi.
Ở Linh Tiêu Tông đã gần nửa năm, nó vẫn chưa có dịp chăm sóc đuôi cho thật chỉnh tề.
Vừa rồi ngâm mình trong hồ nước mới phát hiện ra rất nhiều lông rụng nổi lên, lúc đó A Viên mới nhận ra mình đã lâu không ngó ngàng đến chiếc đuôi này rồi.
Nó và ca ca đều thừa hưởng huyết mạch ưu tú từ phụ thân, lượng lông trên người rất dày, nhưng điều này cũng mang theo phiền toái. Ở một số nơi khó thấy, lông rất dễ rối lại với nhau.