Máu tươi phun ra tung tóe, mãnh hổ c.h.ế.t ngay tại chỗ. Thân thể nặng nề lảo đảo một cái rồi đổ ập xuống đất.
Mãi một lúc lâu sau, phu xe mới định thần lại, nuốt khan một ngụm nước bọt. Hắn quay đầu về phía Phương Dao, cảm kích nói: "Đa... đa tạ cô nương đã ra tay cứu mạng."
Phương Dao phủi vết m.á.u hổ dính trên Tuyết Tịch kiếm, nhàn nhạt đáp: "Chỉ là tiện tay mà thôi, chúng ta tiếp tục lên đường đi."
Lư Nghiên vận dụng thuật độn thổ, không dám nghỉ ngơi lấy một khắc, rong ruổi một ngày một đêm mới đến được Vương Thành của yêu tộc.
Hắn vừa lau mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa sải bước vội vã tiến vào. Đám yêu binh canh giữ cổng Vương Thành nhận ra hắn là thân tín của Yêu Vương, lập tức mở cửa cho qua, không hề ngăn cản.
Hành lang trong cung điện được lát bằng linh thạch băng, tỏa ánh sáng nhàn nhạt, trong suốt tựa gương ngọc. Lư Nghiên bước nhanh qua, suýt nữa trượt ngã, mãi đến khi dừng bước trước cánh cửa lớn chạm khắc phù điêu lộng lẫy, y mới dồn hết sức lực, song tay đẩy mạnh cánh cửa.
Trong đại điện, ánh sáng u ám âm trầm bao phủ. Những viên dạ minh châu gắn trên trần điện chẳng hiểu vì sao đều bị phủ lụa mỏng, chỉ còn vài tia sáng lách qua khe cửa sổ chưa khép kín, chiếu xuống mặt đất lát linh thạch, phản chiếu mơ hồ hình dáng bên trong điện.
Nam tử mặc huyền y hoa phục quay lưng về phía y, tĩnh tọa trước án rượu. Mái tóc dài tựa mực đổ xuống tận đất, một chiếc đuôi hồ ly trắng như tuyết, mềm mại xù bông, cuộn tròn phía sau lưng. Trước mặt y, chén ngọc đã rót đầy ngọc tửu trong veo.
Trước án còn có một hàng nhạc cơ xinh đẹp đang quỳ gối. Người gảy đàn, kẻ thổi tiêu, khúc nhạc du dương mềm mại vang vọng khắp đại điện. Trong không khí, hương rượu nồng đượm, dịu ngọt mà quyến rũ vương vấn không tan.
Lư Nghiên thầm thấy kỳ quái, tôn chủ vốn không ưa rượu, ngày thường trừ yến tiệc ra, hiếm khi động đến chén rượu. Y tiến lên mấy bước, cúi mình hành lễ: "Khải bẩm Tôn chủ, hai vị thiếu chủ dường như đã để lộ thân phận bán yêu. Tôn chủ phu nhân hiện đang dẫn họ trên đường tới Vương Thành."
Người quay lưng về phía y khẽ khựng lại. Ngón tay thon dài đang cầm chén rượu vàng bạc chợt siết chặt, giọng nói trầm khàn, nhẹ mà sâu vọng đến: "Phái người tìm cách ngăn họ lại, đừng để tiến vào Vương Thành."
Lư Nghiên nghe vậy sững sờ, giọng nói không khỏi mang vẻ không chắc chắn, dè dặt hỏi: "Ngay cả thiếu chủ cũng phải ngăn lại sao?"
Chén rượu bị ném mạnh xuống đất, cạnh chén bằng kim loại va vào gạch đá vang lên tiếng rít chói tai, khiến các nhạc cơ đang đàn hát giật mình kinh hãi, vội vã dừng tay.
Tim Lư Nghiên thắt lại, lập tức nín thở cúi gằm đầu: "Thuộc hạ xin lập tức đi ngay."
Y đang định nhấc chân rời đi thì...
"Dù vậy, người cũng đừng làm họ bị thương."
Nam tử khẽ quay mặt nghiêng đi một chút, để lộ đôi mắt dài hẹp. Đuôi mắt sắc lạnh mỏng tựa lưỡi dao, song trong ánh tối, người ngoài khó mà nhìn rõ cảm xúc chất chứa bên trong.
Hai đứa trẻ ghé vào khung cửa xe ngựa, trông theo xác hổ vằn vện nằm c.h.ế.t bên đường không ai ngó ngàng, dần khuất xa khỏi tầm mắt, rồi mới rụt đầu vào, trở lại chỗ ngồi. Con hổ hoa ban đó chỉ là một con dã thú bình thường, không hề có linh trí, bởi vậy hai đứa trẻ cũng không thương xót, chỉ thấy trong lòng có chút kỳ quặc.
Dã thú trong núi nếu không phải vì bị xâm phạm lãnh thổ, thì rất hiếm khi chủ động xuống đường tấn công nhân tộc.
Phu xe tuy may mắn giữ được mạng sống, nhưng trong lòng vẫn bất an thấp thỏm.
Con đường này nằm giữa hai ngọn núi, thường có dã thú lui tới, nhưng đều là những loài nhỏ như mèo rừng, chồn hoang, vốn dĩ không gây hại cho nhân tộc. Ông ta đã chạy tuyến thương lộ này gần mười năm, đây là lần đầu tiên gặp phải mãnh hổ hung hãn dám ra tay với người như vậy.