Gã vung vuốt, tung một chiêu toàn lực đánh thẳng xuống Phương Dao, khí thế ngất trời như muốn thôn phệ cả thiên địa. Phương Dao lại một lần nữa giương kiếm chống đỡ, song vẫn bị đánh lùi xa cả trượng, khí huyết trong người sôi trào mãnh liệt.
Ngay tức khắc, Bàng Đề chợt xoay mình, hướng thẳng về phía song nhi vẫn còn chưa kịp chạy thoát thân.
Một kích vừa rồi khiến Phương Dao khí huyết cuồn cuộn đảo lộn, cả thân thể như muốn bật tung khỏi mặt đất. Nàng chỉ kịp quỳ gối trượt dài trên mặt đất, cắm mũi kiếm xuống đất, miễn cưỡng trụ vững thân hình chao đảo.
Nàng cắn chặt răng, cánh tay đã tê dại đến mức mất hết tri giác cố gắng rút kiếm lên khỏi mặt đất, đôi mắt đỏ bừng, liều c.h.ế.t lao về phía trước.
Thế nhưng, phương hướng nàng bị đánh văng ra xa hoàn toàn trái ngược với hướng song nhi đang tháo chạy, dù muốn quay lại tiếp viện cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, mắt thấy song nhi sắp bị vuốt nhọn của Bàng Đề chụp lấy, một thân ảnh tuyết trắng khổng lồ tựa như từ cửu thiên giáng xuống, đứng chắn ngang trước mặt Bàng Đề. Nó vung vẫy chiếc đuôi dài quét ngang, tức thì đánh bật thân hình gã bay xa.
Bộ lông trắng như tuyết của cự hồ phất phơ trong gió đêm, dưới ánh trăng huyền ảo, ánh lên sắc bạc nhàn nhạt, toát ra khí thế vừa uy vũ lại vừa kiêu hùng.
Cự hồ tức thì cúi đầu, khéo léo dùng hàm răng ngoạm lấy cổ áo song nhi, vận thân pháp tung mình nhảy vọt đến trước mặt Phương Dao, nhẹ nhàng đặt song nhi vào trong lòng nàng, cùng lúc cất lên một giọng nói quen thuộc trầm thấp: "Hãy chăm sóc tốt cho bọn chúng."
Phương Dao nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh và tràn đầy lý trí của hắn, gật đầu lia lịa.
Khi cự hồ ngoạm lấy song nhi, nó đã cẩn trọng chỉ ngoạm vào cổ áo, không hề gây chút thương tổn nhỏ nào. Song nhi vẫn còn đang mơ hồ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, chỉ đến khi được thả vào lòng Phương Dao, bọn chúng mới ngoái đầu lại, chợt trông thấy hình thú của Tạ Thính.
Tức thì hớn hở reo vang: "Phụ thân!"
Cự hồ khẽ "Ừm" một tiếng đáp lại, rồi ngay lập tức xoay đầu, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo nhìn thẳng vào Bàng Đề đang đứng không xa. Đôi mắt hồ ly màu vàng nhạt chợt nheo lại, trong con ngươi, sát khí ngùn ngụt bỗng chốc bùng lên mãnh liệt.
Lần trước để gã may mắn thoát thân, lần này lại dám cả gan ra tay với cốt nhục của hắn!
Bàng Đề đã bị Minh Văn bao phủ gần như toàn bộ thân thể. Lúc này, sau một hồi vận dụng Minh Văn điên cuồng, dấu vết Minh Văn càng lúc càng lan rộng, kéo dài từ cổ, lan lên mặt, trán, và tận khóe mắt, cho đến khi khắp toàn thân không còn một chỗ nào không phủ đầy Minh Văn. Ngay cả trong con ngươi cũng ẩn hiện những đường vân kỳ dị.
Gã đã hoàn toàn đánh mất thần trí, tuyệt nhiên không còn nhận ra Tạ Thính. Trong đầu gã giờ đây chỉ còn duy nhất một ý niệm: tàn sát tất cả sinh linh trước mắt!
Tạ Thính trông thấy dáng vẻ điên cuồng của Bàng Đề, lo sợ sẽ liên lụy đến Phương Dao cùng song nhi, liền quyết định tốc chiến tốc thắng. Hắn tức thì vận dụng lực lượng Minh Văn cường hãn, văn ấn Minh Văn quấn lấy vuốt trái của hắn cũng theo đó mà xoay chuyển, tựa như những dây leo cổ thụ không ngừng vươn cao, quấn chặt.
Bàng Đề trước kia đã từng bị Tạ Thính đánh bại khi thi triển Minh Văn, buộc phải đoạn chi cầu sinh. Lần này, song phương đều dùng đến Minh Văn, Bàng Đề lại càng rơi vào thế hạ phong, không còn chút ưu thế nào trong tay.
Thế nhưng, gã đã hoàn toàn đánh mất thần trí, chỉ còn sót lại sự điên cuồng liều mạng đến cực điểm. Mà phía sau Tạ Thính lại là Phương Dao cùng song nhi cần hắn bảo hộ, bọn họ quan trọng hơn cả sinh mạng của hắn. Cự hồ ngửa mặt lên trời, gầm vang một tiếng chấn động, cũng tức thì hóa thành trạng thái cuồng loạn, lao tới giao chiến kịch liệt cùng Bàng Đề.
Vuốt thú rắn chắc, sắc bén xé gió lao vút đến Bàng Đề. Tốc độ ra vuốt còn nhanh hơn cả cuồng phong lốc xoáy. Bàng Đề né tránh chẳng kịp, trên thân gã tức thì xuất hiện mấy vết vuốt sâu hoắm, lộ rõ cả xương trắng hếu bên trong.