Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 305

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Cả người Bàng Đề phủ đầy Minh Văn, trông qua cực kỳ đáng sợ, thế nhưng trước một Tạ Thính còn lớn mạnh, hung mãnh hơn gã gấp bội lần, gã tuyệt nhiên không có chút sức chống cự nào. Chỉ trong vài hiệp, cự hồ đã vung vuốt đánh ngã gã xuống đất, răng nanh sắc bén tựa đao, bổ nhào xuống định cắn đứt yết hầu gã.

"Khoan đã, chớ g.i.ế.c hắn!" Phương Dao vội vàng lớn tiếng quát Tạ Thính.

Bàng Đề rất có thể biết cách áp chế Minh Văn để kéo dài sinh mệnh. Nếu có thể giữ gã lại, thẩm vấn cặn kẽ mới là thượng sách.

Thế nhưng lời vừa thốt ra chưa dứt, cự hồ đã ghì răng nanh sắc bén xuống, trực tiếp cắn đứt yết hầu của Bàng Đề, m.á.u tươi theo đó phun trào, chói mắt kinh người.

Bàng Đề ngã xuống tức thì, đầu gục hẳn, thân thể không sao giữ được nhân dạng, phơi bày nguyên hình bồ nông. Chỉ chốc lát sau, t.h.i t.h.ể gã như băng tuyết gặp nắng hè, mau chóng tan rữa, hóa thành một vũng huyết thủy đen ngòm.

Cự hồ vừa chiến thắng, đứng lặng lẽ trước vũng huyết thủy, khẽ cúi đầu thở dốc không ngừng. Lớp lông quanh khóe miệng hắn đẫm m.á.u tươi, dòng m.á.u đỏ theo răng nanh rỏ dài xuống đất.

Dẫu vậy, hai đứa trẻ lại chẳng mảy may sợ hãi dáng vẻ hung tợn kinh hồn ấy. Chúng tức thì hớn hở lao đến, mỗi đứa ôm lấy một bên trảo của cự hồ, dụi đầu vào lớp lông dày mà cười vang. "Phụ thân!"

Phương Dao chăm chú nhìn vào móng vuốt trái của Tạ Thính, nơi A Viên đang ôm ấp. Trên mu vuốt, những hoa văn đen sẫm vẫn từ từ lưu chuyển. Lòng bàn tay nàng vẫn siết chặt chuôi kiếm, đề phòng hắn bất chợt nổi điên mà làm hại hai đứa trẻ.

May thay, Tạ Thính chỉ thở dốc vài hơi, không còn điên cuồng đập đất như lúc ở đại điện. Sắc đỏ nơi khóe mắt hắn dần phai nhạt, thân hình tuyết trắng to lớn cũng từ từ thu nhỏ, cuối cùng hóa thành nhân dạng.

"Phụ thân, bọn con nhớ người lắm." A Chính ôm chặt lấy chân hắn, chẳng chịu buông ra. A Viên thì ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, đôi mắt ngập tràn sùng bái nhìn hắn: "Phụ thân thật lợi hại, chỉ một chiêu đã hạ sát con điểu yêu kia rồi."

Hai đứa trẻ chẳng hề phát giác sự dị thường nơi phụ thân, cũng hoàn toàn không bị dáng vẻ hung tàn khi hắn ngoạm c.h.ế.t Bàng Đề dọa sợ, ngược lại còn thấy phụ thân mình oai phong lẫm liệt khôn cùng.

Vốn là tiểu hồ ly, từ thuở nhỏ chúng đã quen chơi trò bắt chim. Dù Bàng Đề là con chim to lớn và hung hãn nhất chúng từng thấy, song rốt cuộc cũng bị phụ thân ra tay thu phục.

"Miệng con điểu yêu này thật lớn! Vừa nãy còn muốn nuốt chửng con, làm toàn thân con ướt sũng nước dãi, thật sự đáng ghét!" A Viên phàn nàn xong thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chỗ xác Bàng Đề ngã xuống giờ đã trống trơn, chỉ còn một vũng huyết thủy đen ngòm bốc mùi hôi thối.

"Nó đâu rồi?" A Viên ngơ ngác hỏi.

Tạ Thính cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ đang quấn quýt bên chân mình, giấu tay trái ra sau lưng, dùng tay phải xoa nhẹ mái tóc tơ mềm mại cùng đôi tai hồ ly của chúng: "Mấy tháng không gặp, dường như đã cao hơn một chút rồi."

Vừa nghe phụ thân nói mình cao lên, A Viên tức thì bị phân tâm, đôi mắt sáng rực lên: "Thật sao ạ?"

Nó buông tay đang nắm vạt áo phụ thân, kéo lấy A Chính: "Ca ca lại đây so thử, xem muội có cao hơn chưa?"

Nhân lúc hai đứa nhỏ bận rộn tranh luận, Tạ Thính mới thoát khỏi sự quấn quýt của chúng, nhanh bước tiến về phía Phương Dao. Hắn chăm chú đánh giá nàng từ đầu đến chân, vẻ mặt căng thẳng: "A Dao, nàng có bị thương nơi nào không?"

Phương Dao khẽ lắc đầu. Sau khi phát hiện trên người Bàng Đề có Minh Văn, khi giao chiến nàng đã vô cùng cẩn trọng, toàn bộ đòn công kích đều dùng kiếm cản phá.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 305