Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 309

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Chóp đuôi điểm xuyết vài sợi lông đỏ thắm, vừa vặn phủ nhẹ lên người Phương Dao, khéo léo chỉ để lộ đầu mũi chân nàng. Nàng chỉ cần hơi co chân lại thì chẳng khác nào đang đắp một tấm chăn bông dày sụ.

Tạ Thính vốn là kẻ trọng sạch sẽ, lông đuôi cũng được chải chuốt tươm tất, mang theo hương thơm thanh khiết, phảng phất mùi nắng ấm sau những lần tắm gội, lẫn chút hương cỏ non dịu dàng.

Phương Dao cảm nhận sự mềm mại chưa từng cảm nhận được dưới thân mình, chẳng trách lũ trẻ lại chẳng chịu ngủ trên chăn nệm của nàng. Sự khác biệt này quả thực là một trời một vực.

Tựa đầu vào thân thể đồ sộ ấm áp của phụ thân chúng, hít thở hương vị quen thuộc vương vấn trên thân hắn, hai đứa trẻ rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu, tiếng thở đều đặn, nhẹ nhàng vang vọng khắp không gian.

Phương Dao nằm ngay giữa bụng và chân trước của bạch hồ. Cái đầu đồ sộ của cự hồ cũng đang tựa lên chân trước, khẽ nghiêng về phía nàng, tựa hồ vô thức.

Nàng khẽ trở mình, liền đối diện trực tiếp với khuôn mặt to lớn của bạch hồ.

Đôi mắt hồ ly dài hẹp, đuôi mắt vương sắc đỏ thẫm, khẽ hé một đường chỉ, vừa lúc đối diện với đôi mắt chưa khép hờ của Phương Dao.

Nàng ngủ trên người hắn, mỗi cử động nhỏ của nàng, Tạ Thính đều cảm nhận rõ mồn một. Phương Dao bởi vì phát hiện hắn là tiểu hồ ly năm xưa từng có duyên phận với mình, trong lòng bỗng dấy lên một tầng tình cảm dịu dàng hơn bao giờ hết.

Nàng chợt nảy sinh chút tò mò, năm đó tiểu hồ ly yếu ớt như vậy, làm sao có thể chỉ trong vỏn vẹn hai trăm năm ngắn ngủi đã trở thành một Yêu Vương hùng bá phương nào?

Trong khoảng thời gian ấy, hắn có lẽ đã phải trải qua vô vàn thống khổ, gian truân.

Phương Dao sợ đánh thức bọn trẻ nên không tiện cất lời hỏi han.

Ánh mắt dài hẹp của bạch hồ lóe lên những tia sáng lấp lánh, tựa hồ hiểu rõ điều nàng đang muốn hỏi, song vẫn ăn ý không lên tiếng.

Sương mỏng bao phủ trên bầu trời đêm dần dần tan đi, vầng trăng tròn vành vạnh lộ ra ánh sáng trong trẻo, dịu dàng. Một người một hồ, cứ thế lặng lẽ tương vọng dưới ánh trăng bàng bạc.

Chỉ khi Phương Dao bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt dần khép lại, chóp mũi bạch hồ khẽ khàng cọ sát về phía nàng, mí mắt hắn cũng từ từ cụp xuống.

Chưa ngủ được bao lâu, Phương Dao đột nhiên cảm giác thân thể dưới mình nàng truyền đến từng trận chấn động khẽ khàng. Nàng cảnh giác mở mắt ra, liền trông thấy bạch hồ dưới thân lại một lần nữa hiện ra bộ dạng hung ác, đáng sợ như nàng từng chứng kiến trong đại điện. Nước dãi chảy ròng, vẻ mặt dữ tợn đầy thống khổ, trảo phải siết chặt trảo trái đang run rẩy co giật, toàn thân run bần bật, biểu lộ sự đau đớn tột cùng. Nàng vội ngồi dậy, định tiến lên kiểm tra thì hình thú của Tạ Thính đột ngột mất kiểm soát, trong nháy mắt liền hóa thành hình người.

Tấm gối mềm mại khổng lồ biến mất không dấu vết, hai hài tử đang say ngủ liền ngã chới với ra phía sau. Phương Dao mắt thấy tay làm, vội vàng đỡ lấy đầu hai đứa, tránh cho đầu chúng va vào nền đất cứng rắn. Sau đó mau chóng lục tìm trong túi trữ vật, lấy ra hai chiếc gối nhỏ kê dưới đầu chúng.

Lũ trẻ ngủ say như chết, tất thảy động tác của nàng lại chẳng hề đánh thức được chúng, chỉ khẽ trở mình, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.

Tạ Thính lúc này nằm nghiêng trên đất, mái tóc đen nhánh tán loạn, sắc mặt trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên chằng chịt, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập, tựa hồ đang phải gánh chịu nỗi thống khổ tột cùng.

Cánh tay trái bị Minh Văn quấn chặt, không thể dùng sức vào đâu, chỉ đành co quắp các ngón tay, hung hăng cào cấu xuống đất, năm ngón tay cắm phập vào lớp đất mềm dưới thân mình.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 309