Con ngươi hắn lúc co rút, lúc lại biến thành sắc kim dọc thẳng, khóe môi đã bị cắn đến rỉ máu.
“Tạ Thính, ngươi còn ổn chăng?” Phương Dao phát hiện thanh âm mình khẽ run rẩy.
Nàng liếc nhìn bàn tay trái bị hắn vùi sâu xuống đất gần như biến sắc, khẽ vén tay áo hắn lên, mới thấy Minh Văn ban ngày còn chỉ mới lan tới cổ tay, giờ đây đã vươn dài đến tận khuỷu tay.
Tạ Thính thở dốc từng hồi, trong đầu hắn lúc này chỉ còn vang vọng một âm thanh viễn cổ. Hắn mơ hồ trông thấy đôi môi Phương Dao mấp máy, song căn bản không thể nghe rõ nàng đang nói gì. [Tín đồ được U Minh Chủ lựa chọn, truyền bá giáo lý là sứ mệnh của các ngươi. Hãy động thủ đi, biến kẻ trước mắt ngươi thành tín đồ của U Minh, chớ chống lại dục vọng đang sôi sục trong tâm ngươi.]
[Dâng hiến lòng trung thành của ngươi, U Minh Chủ sẽ ban cho ngươi sức mạnh Minh Văn. Phàm kẻ nào chống lại giáo lý, cuối cùng sẽ bị Minh Văn phản phệ.]
Tạ Thính hai mắt đỏ ngầu, dốc toàn bộ ý chí muốn xua đuổi âm thanh quỷ dị ấy ra khỏi đầu: “Cút!”
Phương Dao nhìn ánh mắt trống rỗng và co rút của hắn, đương nhiên không cho rằng hắn đang nói với mình. Dường như hắn đang chống chọi với một thế lực vô hình trong hư không u tối.
Nàng chẳng biết nên giúp hắn ra sao, chỉ đành ghì chặt lấy bàn tay trái đang co giật của hắn, lau đi những giọt mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán hắn.
Suốt độ một nén nhang, cơn đau đớn của Tạ Thính mới dần dần dịu lại.
Hắn mở đôi mắt đẫm mồ hôi, nhìn thấy khuôn mặt Phương Dao ngay trước mắt bèn co gối ngồi thẳng dậy. Tay trái đặt trên đầu gối, hắn thở dốc từng chút, cố lấy lại sức.
Phương Dao nhìn những ngón tay vốn sạch sẽ như ngọc nay lại lấm đầy bùn đất, không nén được mà vận dụng một thuật tịnh trân, sau đó mới hỏi: “Ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa? Vừa nãy ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
“Một đạo thanh âm rất kỳ quái...” Giọng Tạ Thính khàn khàn, cố gắng mô tả âm thanh kia để giải thích cho Phương Dao.
Từ sau khi nhiễm phải Minh Văn, mỗi lần Minh Văn phát tác là thanh âm quỷ dị ấy lại xuất hiện trong đầu hắn, dụ dỗ hắn công kích sinh linh xung quanh, gọi đó là truyền bá giáo lý.
Rõ ràng hắn biết lời lẽ của nó chỉ là hoang đường, nhưng mỗi khi nó vang lên, lại không hiểu sao sinh ra cảm giác muốn tin tưởng một cách mù quáng.
Phương Dao nghe hắn thuật lại, lại nhìn đến vết Minh Văn trên tay hắn, càng thêm cảm thấy những đường vân kia quỷ dị kinh tâm. Nàng ban đầu chỉ nghĩ đó là một loại bệnh tật không rõ nguyên do, nhưng giờ đây xem ra trên đời này thật sự tồn tại một U Minh Chủ, còn có thể đối thoại với kẻ bị nhiễm Minh Văn trong đầu sao?
Hiện tại tín đồ của U Minh nhiều vô số kể, nếu mỗi người đều có thể nghe thấy loại thanh âm ấy, vậy U Minh Chủ rốt cuộc sở hữu thần thông lớn tới nhường nào?
“Minh Văn thường phát tác vào lúc nào? Trước kia, mỗi ngày ngươi đều đau đớn như vậy sao?”
Phương Dao khó mà tưởng tượng nổi mỗi đêm hắn đều phải chịu đựng sự dày vò khủng khiếp đến thế.
“Khoảng mười ngày sẽ phát tác một lần...” Tạ Thính cụp mắt đáp.
Mỗi khi Minh Văn phát tác, tay trái của hắn sẽ không khống chế được mà muốn công kích sinh linh xung quanh. Nếu hắn cưỡng ép không tuân theo, bàn tay mang theo Minh Văn sẽ như bị kim châm dầu sôi, đau đớn thấu xương, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hôm nay trong đại điện hắn đã phát tác một lần, theo lẽ thường thì lần kế tiếp phải mười ngày sau mới tới.