Nhưng khi hắn sử dụng sức mạnh của Minh Văn để c.h.é.m g.i.ế.c Bàng Đê, thanh âm kia lại nói rằng việc g.i.ế.c hại đồng giáo là hành vi nghịch giáo lý, cho nên lần phát tác này chính là hình phạt dành cho hắn.
“Hình phạt...”
Phương Dao nghiền ngẫm lời Tạ Thính, khẽ nhíu mày đầy suy tư.
Thảo nào tín đồ của U Minh đều chịu ảnh hưởng của Minh Văn mà trở nên cuồng bạo, dễ nổi giận, nhưng lại không tự tàn sát lẫn nhau. Hóa ra là nhờ có giáo lý tồn tại ngầm, trói buộc bọn họ.
Mà Minh Văn của Tạ Thính sinh trưởng nhanh như vậy, thứ nhất là do hắn mượn lực lượng của Minh Văn, thứ hai là vì đã ra tay với tín đồ đồng giáo, khiến tốc độ sinh trưởng của Minh Văn tăng gấp bội.
Phương Dao lúc này trong lòng đã có tính toán rõ ràng. Sau này nếu còn đối mặt với tín đồ U Minh, tuyệt đối không thể để Tạ Thính dễ dàng xuất thủ nữa.
Nàng vẫn còn đang suy đoán giọng nói trong đầu Tạ Thính rốt cuộc làm thế nào mượn Minh Văn để khống chế kẻ bị nhiễm, thì bất ngờ có một luồng lực đạo mạnh mẽ từ thắt lưng truyền đến, kéo nàng ngã nhào xuống.
Trước mắt chỉ có mỗi Tạ Thính, lại đang trong giai đoạn bình ổn vừa qua cơn phát tác của Minh Văn, cho nên Phương Dao hoàn toàn không phòng bị, liền trực tiếp lao sầm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Phương Dao theo bản năng muốn giãy giụa ngồi dậy, lại nghe thấy bên tai vang lên giọng nói khàn khàn mang theo chút khẩn cầu của hắn: “A Dao, để ta ôm một lát được không?”
Nàng ngẩng mắt lên, sửng sốt nhìn nam tử bên dưới mình. Dưới ánh trăng, dung mạo yêu dị mà tuấn mỹ kia toát lên vẻ lạnh lùng tuyệt diễm, khóe môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng còn vương lại vết m.á.u vừa bị cắn nứt ban nãy, khiến hắn càng thêm phần thê lương.
Cánh tay vòng quanh eo nàng từng chút từng chút siết chặt, trong mắt không có dục vọng, chỉ tràn ngập vẻ sợ được sợ mất.
Hắn thực sự quá mệt mỏi rồi. Mỗi lần Minh Văn phát tác đối với hắn mà nói chẳng khác nào c.h.ế.t đi một lần, khiến hắn hận không thể tự vẫn ngay tại chỗ. Mà sau khi chống đỡ qua cũng không có lấy một tia vui mừng vì sống sót, bởi hắn biết, mười ngày sau nỗi thống khổ ấy sẽ lại tái diễn, như một vòng luân hồi bất tận.
Vừa rồi khi Minh Văn phát tác, có Phương Dao kề bên, là lần đầu tiên hắn không nảy sinh ý niệm tự sát. Hắn biết rõ, chỉ cần gắng gượng vượt qua, khi mở mắt tỉnh dậy, sẽ lại được thấy nàng.
Hai tay Phương Dao vốn chống hai bên thân, toan gượng mình ngồi dậy, thế nhưng nghe lời nói này lại dần buông lỏng.
Nếu một cái ôm có thể khiến hắn an lòng hơn, vậy thì cứ để hắn giữ chặt thêm một lát nữa.
Nàng cứ thế để mặc cho hắn ôm chặt, chừng nửa khắc thời gian khẽ trôi qua.
“Tạ Thính.”
Phương Dao đang ngoan ngoãn tựa trong lòng hắn, chợt khẽ khàng gọi tên.
“Hửm?”
“Ngươi có thể hóa thành bạch hồ được không? Như vậy tựa vào sẽ mềm mại hơn chút.”
Lồng n.g.ự.c rắn chắc của nam tử trưởng thành ôm vào không hề mềm mại, thua xa bộ lông ấm áp khiến người ta muốn vùi mình vào lúc trước.
“Không hóa được.”
Tạ Thính khàn giọng đáp lời, lồng n.g.ự.c theo đó mà khẽ rung động. Kỳ thực, hắn vẫn còn chút yêu lực sót lại, hoàn toàn có thể hóa hình, chỉ là không muốn biến mà thôi.
Giữ nguyên hình người ôm lấy nàng thế này, không có lớp lông dày cộm ngăn cách, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể, sự mềm mại của nàng, thậm chí còn nghe rõ từng nhịp tim vững vàng nơi lồng n.g.ự.c ấy.
Điều ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng an lòng.
Cơn mệt mỏi dâng trào, Tạ Thính chỉ muốn ôm nàng say giấc nồng. Song e ngại đêm dài gió lạnh sẽ làm nàng nhiễm hàn khí, bèn hóa thành bán yêu, chỉ để lộ đôi tai và chiếc đuôi hồ ly. Hắn dùng chiếc đuôi lông xù to lớn ấy cuộn chặt lấy cả hai người. Phương Dao cảm nhận tấm chăn lông dày phủ lên lưng, cơ thể nàng tức thì ấm áp dễ chịu hơn hẳn.
Chỉ là ở tư thế ôm chặt như hiện tại, phần được che phủ chỉ là đoạn gốc đuôi của hắn. Đuôi hồ vốn thon dài, gốc đuôi lại hẹp hơn, chỉ vừa vặn che được phần eo và hông nàng.
Nàng khẽ quay đầu liếc mắt, kéo nhẹ chóp đuôi hắn tựa như kéo một tấm chăn, dịch lên lưng mình. Mãi cho đến khi lông đuôi phủ qua vai, nàng mới vừa lòng buông tay.
Xung quanh yên tĩnh như tờ, ánh trăng tựa hồ dòng nước, lẳng lặng chảy trôi.
Ngày hôm nay nàng vừa vội vã khởi hành, vừa xông vào Ma Cung lại giao tranh, bận rộn suốt từ sáng đến tối. Giờ đây, tựa vào người hắn như một chiếc gối mềm mại, lại được tấm đuôi hồ ly ấm áp che phủ, trong cơn mệt mỏi cùng buồn ngủ dâng trào, rốt cuộc nàng cũng không kìm được mà chìm vào giấc ngủ sâu.