“Phụ thân, mẫu thân!”
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sớm tinh sương, Phương Dao và Tạ Thính bị tiếng gọi non nớt của hai đứa trẻ đánh thức.
Cả hai mở hé mắt, thấy chúng đang chống nạnh đứng bên cạnh, đôi tai hồ ly vềnh cao khẽ lay động, sắc mặt rành rành vẻ giận dỗi xen lẫn ấm ức.
Phương Dao đưa tay dụi mắt. Lúc này, chiếc đuôi hồ ly quấn quanh người nàng mới chậm rãi buông ra. Nàng từ từ ngồi dậy trong lòng Tạ Thính.
Tạ Thính cũng là dáng vẻ vừa tỉnh giấc. Đêm qua được ôm nàng ngủ thật sự thư thái, đã lâu lắm rồi hắn chưa có được một đêm yên giấc đến thế. “Phụ thân và mẫu thân lại nằm ngủ chung rồi, xem ra đã bỏ mặc bọn con rồi ư?” Hai tiểu hồ ly bất mãn chất vấn.
Sáng nay trời còn chưa sáng tỏ, hai đứa đã bị một cơn gió thổi tỉnh giấc. Đưa tay sờ soạng một hồi, chúng mới phát hiện tấm chăn lông đuôi vẫn thường dùng đã biến mất. Ngồi dậy nhìn kỹ, gối đầu mềm mại từ cơ thể phụ thân cũng đã hóa thành gối bông bình thường.
Mà phụ thân cùng mẫu thân chúng lại đang ôm nhau say ngủ cách đó bốn, năm trượng, hiển nhiên không hề có ý định bận tâm đến hai tiểu nhi này.
Cảnh tượng này đã quá đỗi quen thuộc, A Viên chợt nhớ đến mỗi buổi sáng khi còn ở Linh Tiêu Tông. Rõ ràng ban đầu nó nằm giữa phụ mẫu, vậy mà hễ sáng mở mắt ra là đã bị đẩy ra mép giường tự lúc nào không hay.
Tại sao bây giờ đã rời khỏi tông môn mà vẫn cứ như vậy chứ?
May thay, chúng còn có đuôi của mình để ôm làm chăn. Bằng không, đêm qua chắc chắn đã bị gió lạnh thổi đến cảm mạo rồi.
“Xin lỗi, đêm qua bọn ta …”
Phương Dao định giải thích với hai đứa trẻ, song lại không tiện nhắc đến chuyện Minh Văn trên người Tạ Thính phát tác. Nàng đành đưa mắt nhìn sang “kẻ chủ mưu”, lộ ra vẻ mặt ra hiệu: “Hay là ngươi giải thích đi.”
Tạ Thính điềm tĩnh lên tiếng, giọng nói nghiêm nghị: “Các con đã lớn rồi, không thể cứ mãi ngủ cùng phụ thân và mẫu thân. Có những tiểu hồ ly vừa tròn một tháng đã phải tự ra ngoài kiếm ăn. Các con đã sáu tuổi, phụ thân và mẫu thân đang rèn luyện cho các con khả năng tự lập, trưởng thành.”
Hai tiểu hồ ly tròn xoe mắt, vẻ mặt khó tin. Rõ ràng đêm qua cả nhà còn ngủ ngon lành bên nhau, vậy mà sáng sớm hôm nay đã bị bỏ rơi, lại còn bị phụ thân răn dạy đủ điều.
“Làm gì có hồ ly nào vừa mới một tháng đã phải tự đi kiếm ăn, vậy thì thảm thương quá. Bọn con còn nhỏ, bọn con muốn ngủ với mẫu thân!”
“Đương nhiên là có, chỉ là các con được chúng ta che chở kỹ càng nên không hay biết hiểm nguy ngoài kia mà thôi. Có những tiểu hồ ly vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, không chỉ phải tự đi kiếm ăn, mà còn phải nếm trải mưa gió năm sương, đối mặt với thiên địch và đủ loại hiểm nguy. So với bọn chúng, các con chỉ cần tự ngủ một mình, chẳng phải đã là may mắn lắm rồi sao?”
Hai đứa trẻ bị lời hắn hù dọa, dường như đã thật sự bị thuyết phục. Nghĩ lại, quả đúng là như thế. Bọn chúng có phụ mẫu thương yêu, không thiếu cơm áo, lại còn được các sư thúc ở Linh Tiêu Tông và Lư Nghiên thúc thúc quan tâm dạy dỗ, quả thật là một “hồ sinh” mỹ mãn.
Phương Dao nhận ra những lời Tạ Thính vừa nói về tiểu hồ ly đáng thương, từ nhỏ đã bị ép sống độc lập, kỳ thực chính là đang nhắc đến bản thân hắn năm xưa. Những lời ấy, cũng không tính là dối trá.
Tạ Thính chỉ dùng vài lời đã dỗ yên được hai tiểu hồ ly đang giận dỗi, cả nhà bốn người liền quyết định tiếp tục lên đường.
Hồ lô phi hành vốn dĩ chỉ có thể ngồi ba người. Phương Dao đề nghị để hai đứa trẻ ngồi lên đùi mình, như vậy dù có chen chúc một chút cũng có thể ngồi vừa.