"Ca ca không đau nữa là tốt rồi, mau lau nước mắt đi."
Đúng lúc ấy Tô Minh Họa cũng trở lại trong sân, trên tay xách hai gói lớn bánh ngọt vừa mới mua dưới chân núi. Thấy Thủ Chuyết hiếm khi ra khỏi cửa, ba người chào hỏi nhau rồi cùng vào phòng.
Hai tiểu hồ ly dần lấy lại bình tĩnh, ngồi trước bàn cờ vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy gói bánh trong tay Tô Minh Họa, hai đứa lập tức quên bẵng đi nỗi buồn vừa rồi, đôi tai hồ ly vểnh cao, mắt tròn xoe lấp lánh.
"Bánh đào phiến!"
"Còn có quần áo mới nữa, mau cởi áo ngoài ra, thử áo len nhị sư thúc đan cho các con nào.."
Tô Minh Họa giúp hai tiểu hồ ly cởi áo ngoài, chỉ còn lại áo trong ngắn tay, thế là vết răng trên cánh tay A Viên liền hiển lộ rõ mồn một.
Tô Minh Họa kinh ngạc: "A Viên, cánh tay của con sao lại có vết răng to lớn đến vậy?"
A Chính lập tức cụp tai xuống, tựa một đứa trẻ vừa gây chuyện.
Các sư thúc không những đan áo len, mua bánh ngọt, còn kiên nhẫn chơi cờ cùng chúng, tất cả đều vì muốn chúng được vui vẻ.
A Viên cũng không muốn khiến họ lo lắng, liền nhanh chóng mặc áo len vào làm như không có chuyện gì, nói: "Con với ca ca đùa giỡn thôi ạ.."
Sau đó lanh lẹ lái sang chuyện khác: "Áo len nhị sư thúc đan đẹp quá, mặc cũng thoải mái lắm."
A Viên vừa nói, vừa xoay thân mình mấy vòng tại chỗ, hớn hở khoe với các vị sư thúc.
Dấu răng kia sau khi cầm m.á.u thì không sâu lắm, Tô Minh Họa thầm nghĩ chắc mấy tiểu hồ tộc đều thích đùa giỡn bằng cách cắn yêu, vì thế cũng không để tâm. Nàng lại bị áo lông trên người A Viên thu hút sự chú ý, liền buông lời bình phẩm: "Hiện tại thì vừa vặn, nhưng đợi tới lúc thời tiết se lạnh chắc là sẽ ngắn lại."
Hiện nay mới vào cuối xuân đầu hạ, đến khi hai đứa nhỏ thực sự mặc được thì cũng phải hơn nửa năm nữa.
"Ngắn một chút cũng không sao, ta sẽ lại đan dài thêm." Thủ Chuyết hỏi bọn trẻ: "Cổ tay áo với cổ áo có chật không?”
"Không chật ạ."
Trong phòng ngập tràn không khí hòa thuận ấm áp, tiếng nói cười rộn ràng, không ai chú ý ở góc tường ngoài viện, Tịch Tri Nam đang vểnh m.ô.n.g nằm rạp trên đầu tường, thập thò ngó nghiêng.
Nghe nói hai đứa nhỏ kia đã quay về tông môn, nhưng lại mãi chẳng thấy tăm hơi, cũng chẳng thấy tới lớp học. Trong lòng hắn hiếu kỳ, lại ngứa ngáy khôn nguôi, thế là lần nữa trèo lên tường rình trộm.
Xuyên qua cửa sổ, Tịch Tri Nam nhìn thấy A Viên A Chính hoàn toàn không che giấu thân phận bán yêu, cười nói vui vẻ với nhóm Tô Minh Họa.
Được lắm, các ngươi, vậy mà còn dám quay lại tông môn! Mấy vị sư thúc này lại còn giúp các ngươi che giấu yêu khí!
Lần trước trước khi rời tông, A Chính đã đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết. A Chính vừa đi, hắn lập tức đi tìm sư phụ mình là Cảnh trưởng lão cáo trạng. Song hai đứa nhỏ đã rời tông, mà hắn cũng chẳng có chứng cứ, Cảnh trưởng lão căn bản không tin lời hắn.
Lần này Tịch Tri Nam đã rút ra bài học, không dám tự tiện hành động, liền chạy thẳng đi tìm sư phụ mình cầu viện. Cảnh trưởng lão nửa tin nửa ngờ đi theo Tịch Tri Nam đến viện của Tô Minh Họa, vừa hay gặp được Cảnh Úc và Thủ Chuyết đang chuẩn bị rời đi.
Trước đó ông ta đã nghe Tịch Tri Nam nói A Chính và A Viên là tiểu yêu hồ tộc, cảm thấy thật buồn cười. Nhưng Tịch Tri Nam lại nói chắc như đinh đóng cột, thậm chí lấy cả tính mạng ra thề. Huống hồ từ khi hai đứa nhỏ kia quay về tông môn, quả thực vẫn chưa hề tới lớp thuật pháp, Cảnh trưởng lão liền nảy sinh nghi hoặc, đích thân đến chứng thực.