"Hai đứa nhỏ thân thể không khỏe, không tiện gặp người khác." Cảnh Úc và Thủ Chuyết chặn Cảnh trưởng lão lại bên ngoài.
Nhìn viện tử bị trông giữ cẩn mật, trong lòng Cảnh trưởng lão đã có vài phần tin chắc lời Tịch Tri Nam nói không phải lời hư cấu.
Ông ta không muốn dây dưa với đám tiểu bối, liền trực tiếp tới diện kiến chưởng môn.
"Hai đứa trẻ của Phương Dao đều là bán yêu hồ tộc!"
"Đệ tử ta lấy tính mạng ra bảo đảm, tuyệt đối không phải lời dối trá! Hơn nữa các đệ tử của ngươi dường như cũng đã biết chuyện này, còn đang giúp chúng che giấu. Ta là vì sự an nguy của tông môn mới tới bẩm báo với chưởng môn!"
Cảnh trưởng lão giận dữ, bất bình như vừa phát hiện ra một bí mật tày trời. Ngu Vọng Khâu ung dung đưa cho ông ta một chén trà: "Chuyện này ta đã sớm biết rồi."
Cảnh trưởng lão nghẹn lời, chòm râu cũng vì khiếp sợ mà khẽ run rẩy: "Ngươi đã sớm biết?"
"Hôm Dao Nhi trở về đã thẳng thắn nói với ta." Thanh âm Ngu Vọng Khâu bình thản như thường: "Cũng chẳng phải chuyện gì quá đỗi long trời lở đất, chẳng qua là có chút tình cảm với một yêu hồ, vô ý sinh ra hai đứa nhỏ mà thôi."
Cảnh trưởng lão vuốt lại chòm râu đang dựng đứng của mình. Chuyện nhân tộc và yêu tộc kết thông gia dẫu thỉnh thoảng ông ta cũng từng nghe nói đến, nhưng trong tông môn thì xưa nay chưa từng có tu sĩ nào kết đôi với yêu tộc cả.
Ông ta vốn nghĩ chưởng môn nghe xong sẽ giận dữ lôi đình, nhưng nhìn bộ dạng thản nhiên của Ngu Vọng Khâu, không khỏi tự vấn liệu bản thân có phải đã quá làm quá mọi chuyện rồi không.
"Huống hồ, bán yêu thì đã sao? Bán yêu cũng mang một nửa huyết mạch nhân tộc, cũng là đồ tôn của ta." Ngu Vọng Khâu hỏi ngược lại Cảnh trưởng lão: "Trước kia chúng ẩn giấu thân phận, học hành tu luyện cùng các đệ tử khác, có gì khác thường không? Có từng phát cuồng làm hại đồng môn, từng làm chuyện gì bất lợi cho tông môn không?”
Cảnh trưởng lão khẽ lắc đầu.
"Nếu đã không có gì khác biệt thì chẳng qua chỉ là mọc thêm tai hồ ly với một cái đuôi mà thôi."
Ngu Vọng Khâu nhìn mọi việc rất thấu đáo. Đây là Linh Tiêu Tông, mà ông ta là chưởng môn, mọi chuyện trong môn phái đều do một mình ông ta định đoạt. Huống hồ chỉ là hai tiểu đồ tôn bán yêu, dù có thêm mười đứa nữa thì đã sao?
"Chỉ là..." Lời nói của Ngu Vọng Khâu chuyển hướng, nghiêm mặt dặn dò: "Chuyện hai đứa nhỏ là bán yêu hồ tộc, trước mắt tạm thời đừng để lộ ra bên ngoài. Còn về việc A Viên là thể chất Huyền Âm lại càng không được truyền đi." Cảnh trưởng lão vội đáp lời: "Chưởng môn cứ yên tâm, dù sao cũng là chuyện trong nội bộ tông môn chúng ta, chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, đạo lý này ta vẫn hiểu."
Ngu Vọng Khâu không hài lòng với bốn chữ "chuyện xấu trong nhà” trong lời Cảnh trưởng lão. Hai đứa đồ tôn của ông ta có chỗ nào là "chuyện xấu ” chứ? Cảnh trưởng lão này rõ ràng còn kém ông ta cả trăm tuổi, sao đầu óc lại cổ hủ đến thế.
Tuy vậy, Ngu Vọng Khâu cũng không chấp nhặt, Cảnh trưởng lão nhân cơ hội đó, bèn hỏi sang chuyện khác: "Chưởng môn, gần đây U Minh Giáo dường như phát triển càng lúc càng mạnh. Ngay cả trong khu vực do chúng ta quản lý cũng đã xuất hiện gần trăm phàm nhân bị lây nhiễm Minh Văn, không rõ phía Tiên Minh đã có hồi âm gì chưa?"
Nhắc đến chuyện này, Ngu Vọng Khâu cũng cảm thấy kỳ quái.
Không lâu trước đây ông ta đã đem lời của Yêu Vương, do Phương Dao mang về, viết thành thư, sai người đưa đến Tiên Minh. Theo lệ thường, với tốc độ phản hồi của Tiên Minh, chỉ trong hai ngày là phải có tin tức rồi.